Gió mạnh thổi bay mái tóc dài của Ninh Kiều Kiều che mất tấm ảnh của mẹ Trương trên bia mộ trước mặt cô.
Ninh Kiều Kiều nheo mắt nói: “Vậy thì và cứ kiện đi!”Mặc kệ đột nhiên Triệu Mỹ Hoa cao giọng mắng chửi, Ninh Kiều Kiều dứt khoát cúp điện thoại và nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn thẳng vào bia mộ....Từ trên núi xuống, trời mưa to.Nửa người Ninh Kiều Kiều ướt sũng, làn váy dính vào chân khiến cô hơi lạnh.Lục Nghiêu mở cửa xe cho Ninh Kiều Kiều ngồi vào rồi đưa áo khoác của anh ta cho Ninh Kiều Kiều sau đó mới cầm điện thoại lên nghe điện thoại.“Mạc thiếu.
Đã xong rồi, cô ấy ở đây...!Được rồi, Mạc thiếu…”Lục Nghiêu xoay người lại đưa điện thoại di động cho Ninh Kiều Kiều và nói: “Cô Ninh, Mạc thiếu muốn cô nghe điện thoại.”Ninh Kiều Kiều giật mình nhìn Lục Nghiêu, hai tay run rẩy cầm điện thoại đặt bên tai: “Này?”“Làm xong hết rồi?” Giọng nói của Úc Thiếu Mạc vang lên từ trong điện thoại, giọng nói trầm thấp dễ nghe ở trong xe yên tĩnh như đánh thẳng vào lòng người.Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, tay cầm điện thoại siết chặt lại và nuốt nước miếng nói: “Ừm.”“Nói chuyện với tôi khiến cô rất căng thẳng sao?”Giọng nói của Úc Thiếu Mạc nghe có vẻ cao cao tại thượng, không có chút ấm áp nào.Căng thẳng sao?Ninh Kiều Kiều cúi đầu suy nghĩ một chút, chắc là cảm thấy không quen.Mấy ngày trước vẻ mặt cô còn kiên quyết nói chắc chắn sẽ không làm tình nhân của anh, mà hôm nay quan hệ của bọn họ cũng đã biến thành kim chủ và tình nhân, thậm chí thời gian còn chưa tới một tuần.“Chuyện nghĩa trang và tang lễ, cảm ơn anh.” Ninh Kiều Kiều nói.Cô không ngốc, chuyện là do Lục Nghiêu chạy trước chạy sau làm, nhưng chắc chắn Lục Nghiêu được Úc Thiếu Mạc ra lệnh.“Cô xứng đáng.”Giọng nói của Úc Thiếu Mạc lạnh như băng.Ninh Kiều Kiều sững sờ, cô cắn môi im lặng.Anh đang nhắc nhở về thân phận mới của cô.“Hôm nay để Lục Nghiêu đưa cô về nhà trước, ngày mai sẽ có người qua đón cô.” Úc Thiếu Mạc lại nói.Ninh Kiều Kiều giật mình, hai mắt lóe lên và nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.Bây giờ cô là tình nhân của anh ấy, không có chỗ để mặc cả.Úc Thiếu Mạc trực tiếp cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều lấy điện thoại xuống và đưa cho Lục Nghiêu.“Úc Thiếu Mạc nói bảo anh đưa tôi về nhà.” Ninh Kiều Kiều nói với Lục Nghiêu.Lục Nghiêu gật đầu, quay đầu xe lại và khởi động xe.Châu u.Trong phòng tổng thống khách sạn bảy sao, cơ thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào cửa sổ, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu xì gà đang cháy, đôi mắt đại bàng sâu thẳm nhìn chằm chằm hoàng hôn ngoài cửa sổ, khuôn mặt tôn quý của anh được mạ lên một tầng kim quang cao không thể chạm tới.Trên bàn trà cách anh không xa, lặng lẽ đặt một chiếc điện thoại di động.“Cạch.”Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong.Bạch Tuyết từ bên trong đi ra, váy ngủ màu đỏ rực áp sát cơ thể cô ta khiến dáng người nóng bỏng của cô ta hiện ra không sót chỗ nào.Bạch Tuyết nhìn theo bóng dáng của Úc Thiếu Mạc, đôi môi đỏ mọng gợi lên một độ cong mị hoặc, cô ta đi qua ôm lấy Úc Thiếu Mạc từ phía sau nhẹ nhàng nói: “Mạc thiếu…”Ánh mắt lạnh như của Úc Thiếu Mạc Ưng liếc Bạch Tuyết một cái rồi không nói tiếng nào..Đây là một loại ngầm đồng ý, Bạch Tuyết hiểu rõ nhếch môi cười đắc ý, bắt đầu hầu hạ anh, cố gắng hết sức để khiêu khích anh.Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt đại bàng đang khép hờ của Úc Thiếu Mạc mở ra, nắm lấy cánh tay mềm mại của Bạch Tuyết mà cắn xuống.“A!”Bạch Tuyết hét lên lại bị Úc Thiếu Mạc hất ra.“Mùi gì?” Úc Thiếu Mạc xoay lưỡi phun máu trong miệng ra, nhíu mày chán ghét .Bạch Tuyết ôm cánh tay chảy máu, nước mắt cũng chảy ra, nhưng cô ta không dám oán giận nửa câu, sợ sẽ đắc tội Úc Thiếu Mạc liền nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng...!Có lẽ tôi đã bôi kem BB vì tôi.”“Cô bôi thứ đó để làm gì?” Lông mày của Úc Thiếu Mạc càng nhíu chặt hơn, cảm giác áp bức mạnh mẽ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Bạch Tuyết cúi đầu run giọng nói: “Tôi...!Tôi chỉ muốn làm cho Mạc thiếu vui hơn.”Chắc chắn cô ta sẽ không nói rằng làn da của cô ta sẽ mịn màng và tinh tế hơn khi bôi kem BB.Úc Thiếu Mạc nhíu mày chán ghét lạnh giọng hét lên: “Đi rửa sạch!”Bạch Tuyết không dám nói gì thêm nữa lập tức ôm miệng vết thương chạy về phía phòng tắm.Úc Thiếu Mạc kiên nhẫn nhíu mày, đứng một lúc rồi không thể nhịn được mà đi về phía phòng tắm khác, cầm lấy nước súc miệng uống một ngụm sau đó mạnh mẽ phun vào bồn rửa mặt...Không phải mùi đó, mùi hóa học này chỉ làm cho anh muốn nôn!Úc Thiếu Mạc ném nước súc miệng vào bồn rửa mặt rồi đi ra ngoài cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho người phụ trách chi nhánh châu u.Ba mươi giây sau điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của anh ra lệnh: “Rút ngắn hành trình! Tôi sẽ về nhà trong ba ngày!”...Ninh Kiều Kiều ở trong phòng ngủ cả đêm, trong lúc đó Tiểu Tây có gọi điện thoại cho cô, Ninh Kiều Kiều mơ mơ màng màng xin nghỉ phép.Ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, Ninh Kiều Kiều thức dậy dọn dẹp đồ đạc.Cô cũng không quên hôm nay người của Úc Thiếu Mạc sẽ tới đón cô.Ninh Kiều Kiều biết rõ cô bị bệnh, đầu nặng chân nhẹ, cả người đều nóng điển hình là triệu chứng cảm lạnh.Chỉ là trong nhà không có thuốc, Ninh Kiều Kiều rót cho mình một ly nước rồi tùy tiện uống hai ngụm, nghĩ thầm chút nữa lúc đi ngang qua hiệu thuốc thì đi mua một ít.Cô cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ một vali là đủ.Ninh Kiều Kiều xách vali đứng trước cửa phòng mẹ Trương, cô thuê nhà ba tháng nhưng mẹ Trương chỉ ở một đêm.Đột nhiên chuông cửa reo lên.Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía cửa rồi lại quay đầu nhìn qua căn phòng sau đó đóng cửa lại và xách vali đi về phía cửa.Mở cửa ra, Lục Nghiêu đứng ngoài cửa: “Cô Ninh, chúng tôi đến đón cô.”Ninh Kiều Kiều gật đầu đưa vali cho Lục Nghiêu, cô đóng cửa lại rồi yên lặng đi xuống dưới lầu.Biệt thự mà Lục Nghiêu dẫn Ninh Kiều Kiều tới chính là căn biệt thự lần trước cô bị trói tới.Sau khi Lục Nghiêu đưa Ninh Kiều Kiều đến nơi liền rời đi.
Ninh Kiều Kiều xách vali đi vào, người tiếp đãi cô là dì Lưu.“Cô Ninh, tôi là dì Lưu, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở khách sạn hoàng cung.” Dì Lưu nói.Lục Bảo Bối gật đầu, người đầu tiên lấy “hợp đồng tình nhân” cho cô chính là dì Lưu.“Mời cô Ninh đi theo tôi, Tiểu Đinh xách vali giúp cô Ninh.”Dì Lưu bình tĩnh nói rồi xoay người đi lên lầu.Một người giúp việc đi tới nhận lấy vali trong tay Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều đuổi theo bước chân dì Lưu.Lần trước Ninh Kiều Kiều tới đây chỉ thấy qua tầng một thì đã kinh ngạc vì mức độ xa hoa nhưng không ngờ tầng hai lại xa hoa hơn cả tầng một.Ngay cả hành lang cũng làm thành mái vòm hình vòng cung, Ninh Kiều Kiều nhìn những bức tranh phương tây trên mái vòm, cảm thấy chói mắt.Chắc chắn người thiết kế nơi này rất lợi hại, dùng nhiều màu sắc đậm như vậy, lại có thể kết hợp chúng lại một cách kỳ lạ, cũng không có làm cho người ta có cảm giác nhà giàu mới nổi mà lại khiến người ta cảm thấy trang nghiêm cao không thể chạm tới..