Sau khi Chu Ngao giúp Mễ Lam Nhi chuẩn đoán xong, Tiên Nguyên vẫn không
yên tâm lắm, vẫn mang theo Mễ Lam Nhi đến bênh viện tư nhân của nhà
Thượng Quan kiểm tra lần nữa. Vì động thai, Mễ Lam Nhi phải ở bệnh viện 2 ngày, truyền nước biển 2 ngày mới được về nhà.
Đương nhiên, Tiền phu nhân sau khi biết Mễ Lam Nhi có thai rất vui vẻ,
hơn nữa còn liên tiếp trách cứ bản thân đẩy Mễ Lam Nhi. Tiền phu nhân
không biết vào bếp, đành phải thiếu tự nhiên đến nhà họ Diệp nhận lỗi.
Vừa vào sân nhà, chỉ thấy Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở đang chời
đùa với Diệp tử ở trong sân, Tiền phu nhân vẻ mặt xấu hổ bước đến trước
mặt bọn họ, nói: “Thiếu gia Sở, chuyện buổi sáng, thật xin lỗi.”
“Ừm!” Thượng Quan Sở nắm bàn tay mủm mĩm của con trai chuyển vòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiền phu nhân một cái, chỉ hừ nhẹ, xem như
nghe được giải thích của bà.
Tiền phu nhân hai tay nắm cùng 1 chỗ, tay hơi phát run, nói: “Tôi
muốn……” Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn mắt Tiền phu
nhân, bình thản nói: “Tìm má Trương có việc?”
Tiền phu nhân sửng sốt vội vàng nói: “Vâng, tôi muốn tìm má Trương dày
tôi nấu canh thế nào.” Bà nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thanh
Linh, sợ mình sẽ bị cự tuyệt. Nghe được Mễ Lam Nhi động thai, bà hối hận vô cùng.
“Đi thôi!” Diệp Thanh Linh gật đầu, thật ra tính tình Tiền phu nhân
cũng không xấu lắm, trước kia chỉ là bị Tâm Di xúi giục, bây giờ là vì
muốn ôm cháu mà phạm sai lầm. Người một nhà cũng không có gì không thể
tha thứ, chỉ cần bà ta đối tốt với Mễ Lam Nhi, cuộc sống của Mễ Lam Nhi
mới có thể thật sự hạnh phúc. Tiền phu nhân không nghĩ đến Diệp Thanh
Linh lại thấu tình đạt lý như vậy, đứng nhìn Diệp Thanh Linh một lúc
lâu, nói: “Chuyện trước kia, thật sự rất xin lỗi!”
“Đi thôi!” Diệp Thanh Linh bình thản lặp lại, chậm rãi đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp cúi người chơi với nó.
Nhìn một nhà ba người hạnh phúc, Tiền phu nhân không khỏi thở dài, thì
thào tự nói, “Trước kia tôi thật sự lòng dạ hẹp hòi.” May mắn trải qua
chuyện này, bà đã tỉnh ngộ, bằng không bà thật sự làm lỡ hạnh phúc của
con trai.
Tiền phu nhân học má Trương xuống bếp thế nào, hầm canh thế nào, hơn nữa còn tự mình nấu canh cho Mễ Lam Nhi uống.
Mễ Lam Nhi nhìn Tiền phu nhân đưa bát canh tới, có chút hoảng hốt, không thể tin được nhìn mẹ chồng mình luôn không thích mình, nhận bát, nhẹ
nhàng uống một ngụm.
Tiền phu nhân rất khẩn trương nhìn Mễ Lam Nhi, hỏi: “Ăn ngon không? Có ăn được nữa không?” Đây là lần đầu tiên bà vào bếp.
Mễ Lam Nhi ngẩng đầu, cười nhẹ nói: "ngon lắm."
Tiền phu nhân nhìn Mễ Lam Nhi cười, nghĩ, thật ra con bé nào cũng rất
lương thiện, chẳng qua mình chưa từng thử tìm hiểu nó, mới có thể luôn
phản đối nó và con trai ở cùng một chỗ. Bây giờ bà hiểu rõ, không phải
bởi vì bây giờ nó mang thai con nhà họ Tiền, mà là đứa con dâu này có
thể khiến con trai mình cảm thấy hạnh phúc. Vì con trai, bà cũng nên
quan tâm tìm hiểu cô bé này.
Mà, cũng nên chung sống hòa hợp với nó, bởi vì họ đều là người một nhà
“Thật xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mễ Lam Nhi, Tiền phu nhân còn nghiêm túc nhận lỗi.
Tiền Nguyên thấy mẹ cuối cùng cũng hiểu cho bọn họ, vẻ mặt tươi cười
nói: “Mẹ, chuyện trước kia đã qua đi! Chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Mễ Lam Nhi cũng đồng ý cách nói của Tiền Nguyên, cười nói: “Chuyện trước kia để nó qua đi! Sau này, một nhà chúng ta sống cho thật tốt.” Đây là
hỵ vọng của cô, chỉ có như vậy mới là hạnh phúc thật sự.
Ba người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần lời nói để bộc lộ.
Mùa hẹ năm thứ hai.
Thượng Quan Diệp sắp 2 tuổi, nó đã có thể không cần người lớn để ý đi lại trong nhà, hơn nữa, nói chuyện cũng cực kỳ rõ ràng.
Hôm nay, Thượng Quan Diệp ở trong phòng mình chơi đồ chơi của mình với
Mễ Lam Nhi, sau khi chơi một lúc lâu, cầm một xấp tiền trong tay đặt vào tay Mễ Lam Nhi nói: “Dì Lam, cho.”
Mễ Lam Nhi nhận tiền, nói: "Tiểu Diệp Tử không chơi sao?"
Thượng Quan Diệp trừng mắt to nhìn Mễ Lam Nhi, ngón tay nhỏ nhỏ chỉ vào bụng, giọng điệu non nớt nói: “Cho em gái.”
Mễ Lam Nhi lập tức hiểu được, thì ra thằng quỷ nhỏ này muốn tặng đồ chơi của nó cho bảo bối nhỏ còn chưa sinh ra trong bụng cô chơi! Liền cười
nói: “Vậy chờ sau khi em gái sinh ra, Tiểu Diệp Tử tự mình cho nó được
không?”
“Được!” Thượng Quang Diệp cầm tiền cho vào hòm đựng đồ chơi của nó, tiếp theo thân thể loạng choạng đi đến phòng ba mẹ.
Mấy ngày nay, bởi vì kiệt tác ban đêm của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh
Linh đều thức dậy đặc biệt trễ. Gần sát giờ cơm trưa, mới rời giường.
Mễ Lam Nhi đi theo sau Thượng Quan Diệp, đên cửa phòng Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Diệp kêu: “Dì Lam, mở.”
Mễ Lam Nhi sợ Diệp Thanh Linh còn đang ngue, liền gõ cửa hỏi: “Diệp tiểu thư, có trong đó không?”
“Vào đi!” Diệp Thanh Linh vừa rời giương đang rửa mặt trả lời.
Mễ Lam Nhi mở cửa, Thượng Quan Diệp liền chui vào phòng, nhìn quanh, sau đó vọt vào phòng tắm, kêu: “Mẹ.”
Diệp Thanh Linh rửa sạch mặt, liền thấy con trai xuất hiện, cưng chiều
ôm lấy thân hình nhỏ bé mềm mềm của con trai, cười nói: “Tiểu Diệp Tử
của chúng ta sao lại đến đây?”
Thượng Quan Diệp ở trong lòng mẹ cười rất vui vẻ, hai tay vòng quanh cổ
Diệp Thanh Linh, đột nhiên nhìn thấy dấu hôn trên cổ Diệp Thanh Linh,
cậu nhóc nhẹ tay xoa xoa chỗ xanh tím, giọng nói dịu dàng: “Mẹ, đau đau! Thổi thổi.” Nói xong bắt đầu thổi cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh sửng sốt vài giây, lúc cảm thấy hơi thở của con trai
trên cổ, mới phản ứng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn Mễ Lam Nhi vừa tiến vào
phòng, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mễ Lam Nhi sao lại vào
đây!” vừa nói vừa đặt con trai xuống đất.
Mễ Lam Nhi nhìn cổ Diệp Thanh Linh, vẻ mặt hiểu rõ cười, nói: “Không có
việc gì đến chơi với Tiểu Diệp Tử. Thằng quỷ nhỏ này thật sư rất đáng
yêu.”
Diệp Thanh Linh gật đầu, sau đó nói với con trai: “Tiểu Diệp Tử ở đây chơi, mẹ đi thay quần áo.”
"Dạ! Dạ!" Thượng Quan Diệp rất nghe lời liên tục gật đầu.
Diệp Thanh Linh đổi một bộ quần áo cao cổ, che hết dấu hôn trên cổ mới
ra khỏi phòng, vừa ôm con trai ra khỏi phòng, vừa nói: “Mễ Lam Nhi sắp
sinh nhỉ!”
“Còn có 10 người nữa là đến ngày sinh dự tính.” Mễ Lam Nhi ưỡn bụng bầu theo sau bọn họ xuống lầu.
“Vậy nhớ chú ý.” Diệp Thanh Linh cười nói.
“Ừ, bác sĩ nói vận động nhiều cũng có lợi cho thuận sản.” Từ lúc mang
thai đến nay, việc gì cô cũng không được làm, mỗi ngày mẹ chông trông cô rẫ kỹ, giống như sợ cô gặp chuyện gì không may. Tuy rằng sớm biết cô có mang con gái, mẹ Tiền vẫn như cũ rất quan tâm chăm sóc cô, cũng rất coi trọng đứa bé, một chút cũng không có ý nghĩ trọng nam khinh nữ. Điều đó mới khiến Mễ Lam Nhi cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhìn Mễ Lam Nhi cười hạnh phúc, Diệp Thanh Linh đã nghĩ nếu Đình Đình cũng hạnh phúc như vậy thì tốt rồi.
Ngay lúc Diệp Thanh Linh còn đang suy nghĩ, Trương Đình Đình từ bên
ngoài tiến vào, nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Diệp, cười nói:
“Tiểu Diệp Tử, đến dì Đình ôm.”
"Không cần." Thượng Quan Diệp cự tuyệt.
Trương Đình Đình nháy mắt, giả bộ thực đáng thương, nhìn Thượng Quan Diệp nói: “Tiểu Diệp tử không thích dì Đình, ô ô……”
Thượng Quan Diệp nhìn Trương Đình Đình khóc, cười ha ha nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt ngây thơ nói: “Dì Đình giả khóc nhé!”
Trương Đình Đình sửng sốt, trường mắt nhìn thằng nhóc, nói: “Tiểu Diệp Tử bắt nặt dì Đình, dì Đình thật đau lòng.”
Thượng Quan Diệp một chút hứng thú nhìn Trương Đình Đình cũng không có,
chỉ cười ha ha nhìn cô. Mễ Lam Nhi và Diệp Thanh Linh cũng bật cười,
nói: “Sao Tiểu Diệp Tử biết dì Đình giả khóc?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Diệp nhăn lại, rất nghiêm túc nói: “Không nước.”
Diệp Thanh Linh biết Thượng Quan Diệp nói là không có nước mắt, nhưng
bởi vì còn quá nhỏ không biết dùng từ nước mắt, liền nói nước mắt thành
nước. Diệp Thanh Linh vẻ mặt dịu dàng nhéo nhéo khuôn mặt của thằng nhóc kia, cưng chiều nói: “Con đó! Còn nhỏ đã láu cá.”
Mễ Lam Nhi cười không dừng được, cười cười, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, dừng dừng, nói: “Tôi…bụng đau.”
“Không phải sắp sinh chứ!” Diệp Thanh Linh lập tức phản ứng lại.
Trương Đình Đình vội vã cho người chuẩn bị xe, lập tức tất cả mọi người
đều tập trung lại, Tiền Nguyên cùng mẹ Tiền từ nhà mình nhanh chóng chạy qua nhà họ Diệp. Cho dù người không giúp được gì, cũng ở bên cạnh lo
lắng suông.
Tiền Nguyên thấy Mễ Lam Nhi mặt mày nhíu lại, gấp đến mức giữ chặt Chu Ngao bên cạnh nói: “Mau khám cho cô ấy.”
Chu Ngao ngẩn người, “Này… này… Tôi không đỡ đẻ.” Bệnh nặng gì cũng
không làm khó anh, nhưng chuyện sinh con này anh thật sự không biết.
Thấy Tiền Nguyên thật sự sốt ruột, trước khi Mễ Lam Nhi lên xe còn bắt mạch cho cô, nói: “Không có việc gì, sắp sinh.”
“Hả… vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Lúc này Tiền Nguyên mới tỉnh táo lại.
Vài giờ sau, Mễ Lam Nhi sinh ra một bé gái xinh đẹp, Tiền Nguyên giao
quyền lợi đặt tên đứa bé cho Mễ Lam Nhi. Mễ Lam Nhi sau hai ngày đắn đo, đặt tên cho đứa bé là Tiền Tiểu Mễ. Lúc cô nói tên đứa bé cho mọi
người, phản ứng đầu tiên của mọi người là không nói gì ném cho ánh mắt
cực kỳ xem thường.
Nhạc Nhạc cười trêu nói: “Tên như vậy mà cũng đắn đo hai ngày, Mễ Lam Nhi cô thật có tài.”
Mễ Lam Nhi không cho là đúng, nhìn Diệp Thanh Linh nói: “Lúc trước tên
Tiểu Diệp Tử, thiếu gia Sở còn đắn đo rất nhiều ngày nha?” Nghĩ lúc
trước khi Thượng Quan Sở đặt tên cho đứa bé là Thượng Quan Thanh Linh Mễ Lam Nhi lại cười.
Nghe xong lời nói của Mễ Lam Nhi, Diệp Thanh Linh nghĩ đến chuyện đặt
tên cho Tiểu Diệp Tử lúc trước, cũng không nhịn được cười rộ lên, nói:
“Con gái tên Tiểu Mễ, rất dễ nghe.”
“Đúng đó, hơn nữa còn rất có ý nghĩa, họ của hai vợ chông đều có trong
đó, giống như Thượng Quan Diệp, vừa dễ nghe lại có ý nghĩa.” Trương Đình Đình đồng ý hùa theo.
Nhạc Nhạc nghe xong lời nói của Trương Đình Đình, cười nói: “Theo như cô nói, sau này con của cô kêu là Tô Trương hả.”
Trương Đình Đình nhất thời đỏ mặt, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Nói bậy, tôi cũng chưa kết hôn, sao biết con tôi họ gì?”
“Còn có thể có họ gì? Không phải họ Tô sao!” Nhạc Nhạc cười nói, mắt
nhìn Tô Phi ở ngoài cửa nói: “Đình Đình đừng do dự nữa, Tô Phi là người
đàn ông tốt.”
Diệp Thanh Linh và Mễ Lam Nhi nghe xong đều ngạc nhiên vui mừng nhìn Trương Đình Đình, hỏi: “Tô Phi cầu hôn Đình Đình?”
“Ừm!” Trương Đình Đình sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu, gật nhẹ.