Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh ưỡn bụng bầu từ từ đi vào phòng kiểm tra, đột nhiên trong đầu dần hiện lên một hình ảnh, trong lòng kêu không tốt,
kêu lên: “Thanh Linh.” Tiếp theo người vọt vào phòng kiểm tra, đi về
phía Diệp Thanh Linh.
Gần như cùng lúc Lãnh Thần kêu lên, Thượng Quan Sở cũng nhận ra nguy
hiểm, theo sau Lãnh Thần, vọt vào phòng kiểm tra. Lãnh Thần bằng tốc độ
nhanh nhất đẩy ngã Diệp Thanh Linh.
Ngay lúc bọn họ lên tiếng, một tiếng súng vang lên bên trong phòng kiểm
tra, chỉ nghe được tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông, do cố hết
sức đỡ lấy Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở cấp tốc rút súng chạy vào phòng kiểm tra, ngay lúc tiếng
súng vang lên, Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi với Ngô Vân Tô Phi gần như
trong nháy mắt chạy vào phòng kiểm tra. Mễ Lam Nhi nhìn khuôn mặt thống
khổ của Diệp Thanh Linh toát ra mồ hôi hột, biết phụ nữ có thai ngã sấp
nghiêm trong bao nhiêu, mà lúc này cố tình Diệp Thanh Linh lại không thể động đậy, thân thể Lãnh Thần đè lên thân thể cô. Lãnh Thần bị đạn bắn
trúng ở sau lưng, viên đạn từ sau lưng hắn xuyên thủng ngực, cũng sau
vài giây, liền bất tỉnh nhân sự.
Diệp Thanh Linh ngã trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy dưới chân có cái gì chảy ra, cô biết Lãnh Thần vì cứu mình mà trúng đạn rồi, chịu đau, nhìn Mễ Lam Nhi bên cạnh cô nói: “Mau, mau cứu anh ấy.”
Mễ Lam Nhi cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu, liền bảo người nâng Lãnh
Thần đến phòng cấp cứu. Sau đó nâng Diệp Thanh Linh dậy, nói: “Tiểu thư
Diệp, cô làm sao vậy?” Nhìn mặt cô ấy nhăn lại, cô biết Diệp Thanh Linh
đang nhịn đau.
“Tôi… Tôi đau bụng, có thể… sắp sinh.” Bởi vì đau đớn, Diệp Thanh Linh nói chuyện cà lăm.
Mễ Lam Nhi nhìn khuôn mặt thống khổ của Diệp Thanh Linh, vội vàng gọi
người, “Mau, mau gọi bác sĩ.” Ngay lúc Mễ Lam Nhi phân phó, Thượng Quan
Sở xuất hiện trước mặt, sắc mặt có chút tái nhợt, không chút suy nghĩ ôm lấy Diệp Thanh Linh đến phòng sinh sản.
“Thanh Linh sao rồi? Có phải rất đau hay không, không sao, chúng ta sắp
đến phòng sinh rồi, bác sĩ sẽ giúp em.” Hắn vừa ôm cô chạy vừa an ủi.
Diệp Thanh Linh nhìn khuôn mặt khẩn trương của Thượng Quan Sở, không
khỏi muốn đưa tay vuốt lông mi nhăn lại của hắn, bỏi vì bụng quá đau,
khiến cô không có cách nào vuốt hàng mi nhăn lại của anh, chỉ có thể cố
gắng kéo ra một nụ cười, nói: “Em không sao.”
Lúc này bác sĩ đã đến rồi, bảo Thượng Quan Sở khẩn trương ôm Diệp Thanh
Linh vào phòng sinh. Thương Quan Sở nhẹ nhàng đặt Diệp Thanh Linh lên
bàn mổ, an ủi Diệp Thanh Linh hai câu, nhìn bác sĩ nói: “Tôi muốn ở lại
bên cạnh cô ấy.”
Bác sĩ sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Sở, lại nói vẻ
mặt kia, giống như nếu bà không đáp ứng anh ta sẽ lập tức hủy bệnh viện
này, bác sĩ cười gượng, nói: “Tùy anh.” Vốn dĩ bệnh viện có quy định
không cho người nhà vào phòng sinh, nhưng nhìn ánh mắt Thượng Quan Sở,
bác sĩ không dám nói một chữ không, chỉ đành thỏa hiệp.
Diệp Thanh Linh vốn không phải là người ồn ồn ào ào, cho dù đau đơn cũng yên lặng chịu đựng, bác sĩ phụ trách đỡ đẻ là một bác sĩ trên 40 tuổi,
kiểm tra một chút nói: “Vỡ nước ối, sắp sinh.” Bác sĩ nói xong nhìn
Thượng Qian Sở ở bên cạnh vẫn nắm tay Diệp Thanh Linh, nói: “Người mẹ
thật dũng cảm, rất bình tĩnh, tâm lý tốt như vậy nhất định có thể thuận
lợi sinh nở.”
Lúc khi sinh con Diệp Thanh Linh cũng đọc rất nhiều sách về trẻ em, biết sau khi vỡ nước ối người mẹ nên giữ tâm lý bình tĩnh đối mặt với quá
trình sinh sản, quá căng thẳng chỉ tạo thành khó khăn cho sinh nở.
Từng đợt từng đợt đau đớn tập kích tứ chi Diệp Thanh Linh, nhưng cô rất
bình tĩnh, cũng rất kiên cường, bác sĩ nói cô có thể sinh sản thuận lợi, cô tuyệt đối không mổ bụng sinh. Điều này không chỉ vì sức khỏe của đứa bé mà còn vì sức khỏe của mình.
Thượng Quan Sở nhìn mồ hôi hột trên trán Diệp Thanh Linh, rất sốt ruột
cầu cứu bác sĩ, “Bác sĩ, vợ của tôi rất đau, phải làm sao bây giờ? Có
cách nào để khiến cô ấy đừng đau đớn như vậy không?” Nhìn bộ dáng nhịn
đau của cô, lòng anh thót lại, trong đầu anh tất cả đều là cảnh tượng
trước kia anh nài cô sinh đứa bé, nếu anh biết sinh con sẽ khiến cô đau
đớn như vậy, anh tuyệt đối không để cô sinh con.
Bác sĩ nghe xong, phiền chán nhìn Thượng Quan Sở, nói: “Phụ nữ sinh con
đều như vậy.” Cũng không phải anh ta sinh con, anh ta khẩn trương cái
gì? Nhìn bộ dáng người ta sinh con cũng chưa khẩn trương, đau đớn như
anh ta.
Đều như vậy? Ai nói? Hắn rất muốn mang bác sĩ ra ngoài chém, vợ hắn đau muốn chết như vậy, còn nói là bình thường.
Diệp Thanh Linh nhìn sắc mặt như đèn nháy của Thượng Quan Sở, chịu đau,
thản nhiên nói: “Em đánh ngất anh rồi! Sẽ không đau nữa.” Nhìn anh khẩn
trương như vậy, cô rất muốn đánh ngất anh ta, như vậy cô ngược lại sẽ
bình tĩnh nhiều hơn
“A…” Thượng Quan Sở sợ hãi than một tiếng, lập tức kịp phản ứng lại Diệp Thanh Linh định đánh anh, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Qua một lúc lâu, bác sĩ bắt đầu đỡ đẻ cho Diệp Thanh Linh, Thượng Quan
Sở không nói gì nữa, chỉ yên lặng nắm tay cô, cung cấp năng lượng cho
cô, ủng hộ cô, làm bạn với cô.
Nửa giờ sau, thanh âm ồn ào của đứa nhỏ vang vọng toàn bộ phòng sinh, cuối cùng Thượng Quan Sở cũng nhẹ nhàng thở ra.
Y ta ôm đứa nhỏ đã được tắm rửa tốt giao cho Thượng Quan Sở cùng Diệp
Thanh Linh xem, tuy Diệp Thanh Linh nói không ra hơi, cũng rất muốn nhìn bộ dáng của con mình, thều thào nói: “Ôm đến cho em xem.”
Y tá nghe xong vốn mông giao đứa bé vào tay Thượng Quan Sở, nào biết
Thượng Quan Sở một bộ dáng thiếu hứng thú quét mắt nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn nhiều nếp nhăn của đứa bé, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Xấu như vậy, có gì
dễ nhìn đâu.”
Diệp Thanh Linh cực kỳ không biết nói gì, chỉ không rõ con trai mới sinh đã đắc tội gì với đại thiếu gia Sở anh. Lẳng lặng nhìn anh không nói.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh không nói lời nào, còn nghĩ rằng cô
tức giận, vội vàng cười nhận đứa bé từ trong tay y tá, giống như ôm cái
bọc mang đứa bé đến trước mắt Diệp Thanh Linh, nói: “Thanh Linh đừng
nóng giận.”
Diệp Thanh Linh nhìn bộ dáng Thượng Quan Sở lấy lòng mình, lại nhìn con
trai, không có sức cười, nói: “Em đã nói con trai chúng ta sẽ không xấu
ma! Luôn nói bậy.”
Thượng Quan Sở thấy cô không tức giận, cười nói: “Vốn cũng rất xấu mà! Căn bản không tuấn tú bằng chồng em!”
Nghe anh nói như vậy, Diệp Thanh Linh xem như hiểu rõ lòng dạ hẹp hòi
của Thượng Quan Sở, mắt mặt hạnh phúc cười nhìn mặt Thượng Quan Sở,
người đàn ông này a! Thật sự quá đáng yêu, lại còn ăn dấm chua với con
trai, vẻ mặt ghét bỏ kia của hắn, sợ là đang trách con trai khiến cô mệt đi!
Diệp Thanh Linh thỏa mãn cười, một lát sau cảm thấy mệt chết liền nhắm mắt lại ngủ say.
Sinh xong, Thượng Quan Sở liền không rời khỏi Diệp Thanh Linh, đến con
trai mới sinh cũng không thèm liếc mặt thêm một cái, để cho y tá bế đến
phòng sơ sinh.
Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi giống nhau trước xem tình trạng của Diệp Thanh Linh, tiếp theo hỏi tình trạng của đứa bé, mà Tô Phi cùng Tiện Nguyên
lại đợi ở ngoài phòng phẫu thuật Lãnh Thần.
Lúc Diệp Thanh Linh ngủ,Thượng Quan Sở không rời đi nửa bước chăm sóc
cô, thấy Nhạc Nhạc tiến vào, liền nói: “Lãnh Thần sao rồi?” Nếu không
phải anh ta nhận một viên đạn thay cho Diệp Thanh Linh, bây giờ người
nằm trong phòng phẫu thuật chính là Thanh Linh, nếu như Thanh Linh trúng đạn, sự việc không biết có bao nhiêu gay go.
“Còn ở trong phòng phẫu thuật, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.” Nhạc Nhạc nhẹ giọng trả lời, sợ đánh thức Diệp Thanh Linh đang ngủ.
"Chu Ngao đâu?" Thượng Quan Sở thản nhiên hỏi.
“Nghe nói đến thành phố S.” Nhạc Nhạc nhíu mày trả lời, tiếp theo thở
dài nói: “Nếu như không thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cho dù là Chu
Ngao cũng không có cách nào cứu chữa.”
“Hy vọng anh ta không có việc gì.” Thượng Quan Sở nhìn mặt Diệp Thanh Linh, lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, Diệp Thanh Linh tỉnh lại, mở to mắt, câu nói đâu tiên là:
“Lãnh Thần sao rồi?” Vừa rồi trong mộng cô còn nhìn thấy anh ta, vẫn vẻ
mặt tươi cười, ở trong thung lũng tưới nước cho vườn rau bọn họ cùng
nhau trồng.
Thượng Quan Sở nhẹ giọng trả lời: “Thanh Linh đừng lo lắng, anh ta sẽ không sao.”
Diệp Thanh Linh biết Thượng Quan Sở úp mở không đáp liền chứng tỏ Lãnh
Thần bị thương rất nghiêm trọng, hạ mi mắt xuống nghĩ nói: “Chu Ngao
đâu? Chúng ta có thể tìm Chu Ngao giúp đỡ.” Lãnh Thần vì cứu cô mà bị
thương, nếu như thật sự cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ rất khổ sở.
Thượng Quan Sở tiện tay rót cho Thanh Linh ly nước, dùng thìa đút cho cô, nói : “Chu Ngao đến thành phố S.”
“Đến thành phố S làm cái gì?” Diệp Thanh Linh tò mò hỏi, không có nghe
nói Chu Ngao có công việc ở thành phố S, cũng không nghe nói hắn có bạn
bè ở đó.
Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Sở săn sóc đút nước uống cho Diệp Thanh Linh, nói: “Còn nhớ Chu Du giống như con vẹt bên cạnh yêu nguyệt không?”
Diệp Thanh Linh lập tức hiểu rõ, thở dài: “Chu Ngao, Chu Du, ngao
du(rong chơi)? Bọn họ không phải là anh em chứ!” Điểm đó cô thật sự vẫn
chưa nghĩ đến, bây giờ nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, khả năng này quả thật rất lớn.
“Ừ, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.” Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh
Linh uống cũng được rồi, thuận tay đăt ly lên trên ngăn tủ bên cạnh.
Lúc Diệp Thanh Linh nói không có hứng thú với thân thế Chu Ngao, bây giờ cả đầu cô đều là hình ảnh Lãnh Thân chắn đạn thay cô. Cô trầm tư một
lúc lâu, nói: “Mang Chu Ngao đến đây đi!”
“Tính tình Chu Ngao em cũng biết, anh ta là một quái nhân, nếu là chuyện anh ta không muốn, không người nào có thể mời được anh ta.” Nhạc Nhạc
căm giận nói xong, anh ngược lại tự mình gọi điện thoại cho chu Ngao,
nhưng tên kia cái gì cũng không nói, liền nói anh ta có việc rồi tắt
điện thoại.
“Đưa di động cho em.” Diệp Thanh Linh vươn tay nói.
Thượng Quan Sở biết cô muốn làm gì, lấy di động ra, nói: “Vẫn là anh tự mình gọi đi!”
Diệp Thanh Linh gật đầu, tin tưởng không có chuyện Thượng Quan Sở không thể làm được.
Thượng Quan Sở tìm ra số di động của Chu Ngao, điện thoại rất nhanh được kết nối, nói: “Tìm được Thanh Linh rồi, ở bệnh viện thành phố B, có
chuyện rất nguy cấp cần đến anh.”
Đầu kia điện thoai Chu Ngao còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện
gì, nhưng hắn nghe được rõ ràng Thanh Linh ở bệnh viện thành phố B.
Không chút suy nghĩ, tắt điện thoại liền đi thắng đến sân bay.
Nhạc Nhạc nghe xong lời nói của Thượng Quan Sở, sửng sốt vài giây, vẻ
mặt khinh thường nói: “Còn tưởng rằng anh có biện pháp hay ho gì, thì ra là lợi dụng danh nghĩa Thanh Linh lừa anh ta đến!”
Ngược lại Diệp Thanh Linh rất đồng ý với cách làm của Thượng Quan Sở,
nói: “Chỉ cần có thể mời Chu Ngao đến, mặc kệ là cách gì, đều là cách
tốt.” Cứ nghĩ đến lần nước Mễ Lam Nhi vì cứu cô mà trúng đạn nằm ở trên
giường, cô sẽ rất khó chiu. Bây giờ Lãnh Thần lại vì cô mà chắn đạn, ân
tình đối với bọn họ, cô tuyệt đối cả đời không bao giờ quên.