Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Ưng Trường không xin nghỉ, định ngày mai sẽ đưa Nhược Thủy đi chơi để bồi dưỡng tình cảm như lời Phó Bồi Cương, không thể cứ dậm chân tại chỗ thế này được.

Trong lòng nôn nóng muốn gặp Nhược Thủy, không có ý định đợi đến ngày mai, Ưng Trường không quyết định tới nhà Phó Bồi Cương, chiếm đoạt ghế salon của bọn họ.

Khi đến nhà Phó Bồi Cương, bọn họ cũng vừa mới ăn cơm xong, đang thu dọn chén bát trong bếp, vợ chồng Phó Bồi Cương ngồi trong phòng khách.

“Ơ, đội trưởng, sao anh không nói sớm, cơm cũng vừa ăn xong rồi.”

Ưng Trường không nằm dài ra ghế sô pha, miễn cưỡng nói.

“Tôi ăn rồi, Nhược Thủy đâu?”

Đàm Bội Thi đứng trước mặt anh, đôi tay chống nạnh.

“Tôi nói đội trưởng này, nếu Nhược Thủy không ở đây liệu anh có liên tục đến nhà tôi không?”

Mặc dù anh xem trọng Nhược Thủy, cô rất vui, nhưng như vậy không phải thật quá trọng sắc khinh bạn rồi à? Phó Bồi Cương vừa là thuộc hạ kiêm luôn anh em tốt của anh mà.

Ưng Trường không chau chau mày, lạnh lùng nói: “Nếu Nhược Thủy không ở đây, vợ chồng các người không phải đang làm chuyện không nên làm ở chốn đông người à, còn muốn tôi đến làm khán giả chắc? Tôi thì không sao đâu, nếu các người thật muốn người khác xem thì cứ nói.”

Nói xong, còn nhún nhún vai buông tay.

Đàm Bội Thi ngượng ngùng, đỏ mặt tới mang tai. Mặc dù tính cô có chút tùy tiện thật, nhưng không phóng khoáng đến cỡ đó, chỉ là, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.


“ không sao mà, chờ anh và Nhược Thủy ở cùng nhau, tôi và Phó Bồi Cương lại tiếp tục bồi đắp tình cảm là được. Chúng ta cho họ ít không gian riêng, vậy cũng tốt mà phải không?”

“Vợ à, anh là phụ nữ, đừng nói sỗ sàng thế được không?”

Phó Bồi Cương kéo tay vợ mình, biểu lộ vẻ mặt phàn nàn. Vợ hắn có phải hơi quá sỗ sàng rồi không, không dưng trước mặt hắn và người khác thảo luận vấn đề này rõ ràng như vậy. Thế chẳng phải là cô muốn so sánh hắn và đội trưởng ngắn dài lớn nhỏ thế nào sao?

Đàm Bội Thi thụi hắn bằng cùi chỏ, “Gì hả? anh muốn phẫu thuật chuyển giới à? Nói cho anh biết, em không phải đồng tính. Hay là anh đã…”

Biết vợ nghi ngờ mình, Phó Bồi Cương kéo tay vợ, kéo vào phòng, để làm gì? Đương nhiên là cho cô chứng thực rõ ràng, xem anh rốt cuộc được hay không! Đến cửa phòng ngủ, Phó Bồi Cương quay lại nhìn Ưng Trường không vẫn đang ngồi trên salon, không nói câu nào.

“Đội trưởng, cứ tự nhiên.”

Ưng Trường không chau chau mày, đứng dậy gõ cửa phòng bếp.

Một lát sau, cửa mới mở ra.

Nhược Thủy đứng sau cửa, mắt có chút hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc. Nhìn thấy anh, trợn to hai mắt có chút không ngờ, sau đó liền cười cười.

“ anh đến rồi à.”

Nhược Thủy vội vàng nghiêng người cho anh đi vào, rồi nhanh tay lau nước mắt đi.


Ưng Trường không đi vào, thấy trên bàn có một quyển sách, trang sách đã ướt hết một mảng lớn. Rất rõ ràng, cô vừa mới khóc. Cô gái ngốc này, lại nghĩ đến chuyện đau lòng rồi. Khó trách bọn họ ở bên ngoài cười đùa như thế, cô cũng không nghe thấy.

“Có muốn uống nước không? em rót cho anh.”

“ không vội.”

Ưng Trường không kéo cô đến bên người, không thích cô lễ phép xa cách với mình như vậy. Giơ tay lên, sờ sờ mặt cô, ngón tay cái ma sát đáy mắt cô. Cô có chút né tránh, không vuốt ve tay của anh.

“Nhược Thủy, ở trước mặt anh không cần lễ phép như vậy, đừng khách khí quá. Thà em đánh mắng anh một trận, anh còn thấy dễ chịu hơn.”

Nhược Thủy nhìn anh hồi lâu, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng thật xin lỗi.

Ưng Trường không nhẹ nhàng đè lại hai đầu vai cô, đặt cô ngồi xuống ghế.

“Nhược Thủy, anh muốn nói với em một chuyện.”

người đàn ông cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, một hồi lâu mới đứng lên, đột nhiên giơ tay lên, một tay cởi bỏ áo thun trên người.

“A, lưu manh!”

Đột nhiên có người đàn ông cởi quần áo ở trước mặt mình, Nhược Thủy theo bản năng sợ hãi gọi lưu manh. Chợt đứng lên, mang theo cái ghế lảo đảo mấy bước, thật may là không ngã xuống.


Ưng Trường không đang muốn giải thích, Đàm Bội Thi đã gõ cửa từ bên ngoài.

“Nhược Thủy, đã xảy ra chuyện gì? Đội trưởng, anh cũng chớ làm loạn a!”

Ưng Trường không ngượng ngùng, nhìn về phía cửa rống lên, “Phó Bồi Cương, dẫn vợ cậu đi chỗ khác đi, bảo cô ấy đừng có suy diễn lung tung!”

Sau đó liền nghe thấy âm thanh “ư ư” của Đàm Bội Thi, hẳn là vừa bị Phó Bồi Cương bịt miệng.

Ưng Trường không mặc kệ bọn họ, đưa tay kéo Nhược Thủy đến trước người, bắt được tay cô đang run rẩy đặt trước ngực mình, có chút thở dài, có chút đau lòng.

“Nhược Thủy, mở mắt ra, em còn chưa tin tưởng anh sao? Chẳng lẽ trong mắt em, trong lòng em, anh là một người như vậy?”

Nhược Thủy nhìn mặt anh, cũng ý thức được mình vừa tổn thương anh.

“Thật xin lỗi, em, em chỉ là phản ứng theo bản năng, em không muốn vậy đâu.”

Ưng Trường không dĩ nhiên hiểu. Cô bị tổn thương sâu như vậy, đối với đàn ông nhất định có đề phòng. Hơi đau lòng, nhưng vẫn kiên trì cầm tay cô đặt trước ngực.

“Nhược Thủy, em nhìn thân thể anh, em thấy cái gì?”

Nhược Thủy nuốt nước miếng, dời tầm mắt từ mặt anh xuống dưới, nhìn thấy đầu tiên, chính là cơ bụng tám múi xinh đẹp như Đàm Bội Thi nói, nhưng không phải là lồng ngực cứng như sắt thép, mà còn có vết thương. Đúng vậy, rất nhiều vết thương, có lớn có nhỏ, có mới có cũ, rậm rạp chằng chịt trải đầy thân thể anh.

Nhược Thủy chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay run run theo bản năng vuốt ve từng vết thương của anh. Cái cảm giác lồi lõm đó, truyền tới trên tay sau đó truyền vào lòng cô, khiến tim cô cũng run rẩy lên.

“Những vết thương này…”

Ưng Trường không lôi kéo tay cô, từng bước từng bước vuốt ve những vết thương kia, từng chút từng chút kể cho cô nghe những vết thương từ đâu mà có. Thật ra thì, là một người lính, nhất là lính đặc biệt, những vết thương này không đáng kể chút nào, lại càng không đáng để khoe khoang. Chẳng qua, anh không muốn cô cứ tiếp tục đắm chìm trong quá khứ bi thương, nếu cứ như vậy cô sẽ không thể nào tiến về phía trước được.


Nói xong lời cuối cùng, Hạnh Nhược Thủy cả mặt đã đầy nước mắt, từng chữ từng câu, nói xong đều rất có lực.

“Nhược Thủy, bản thân mỗi người ai cũng có những vết thương thấy được và không thấy được. Chẳng qua là, những vết thương này cũng sẽ giống như vậy, sẽ lên vảy, rồi khép miệng. Mặc dù còn lưu lại những vết sẹo khó coi, nhưng không còn đau nữa. nhưng nếu em cứ dùng tay xé đi những lớp vảy đã đóng lại, thì nó sẽ lại đau nhức, sẽ lại chảy máu.”

Nhược Thủy cắn môi, lại không ngừng được nước mắt.

“Ai cũng nói, vết thương sâu nhất là vết thương không thể nhìn thấy được. nhưng Nhược Thủy, anh vẫn còn đang suy nghĩ, những vết thương kia mặc dù thật sâu, thật đau, nhưng chỉ cần em đủ kiên cường, đủ lạc quan, em có thể từ từ để nó lành lại. Những vết thương này cũng có thể không may mắn mà lành lại được, nhưng em vẫn sống, nếu ngay cả tính mạng cũng bị mất, thì vết thương có đau hay không cũng không cảm nhận được.”

Nhược Thủy phát ra một tiếng nức nở, nhón chân lên một tay che miệng anh.

“em hiểu rồi, anh đừng nói nữa!”

Ưng Trường không liền không nói nữa, ôm chặt cô vào ngực. Để cho Nhược Thủy trong ngực mình suồng sã khóc, phát tiết những đè nén nặng nề.

Ưng Trường không lúc này mới phát hiện, cô thật rất nhỏ bé. Chiều cao chỉ đến ngực anh, lại mảnh mai, ôm vào ngực tựa như ôm một đứa bé, càng dùng tay đo đạc, càng yêu thương cô hơn.

Rất lâu sau đó, Nhược Thủy mới chậm rãi dừng khóc thút thít, nhưng vẫn vùi mặt trước ngực anh, không có ý định đứng lên.

Ưng Trường không nâng mặt cô lên, nhìn lông mi dài trong suốt dính đầy nước mắt, giơ tay lên, lau nhẹ, cúi đầu, hôn lên cánh môi khẽ nhếch của cô.

Nhược Thủy ngẩn ra, sau đó buông lỏng thân thể, để mặc cho anh công thành đoạt đất. Khi hơi thở hòa hoãn, anh cảm thấy yên tâm, rốt cục mọi chuyện có thể tiến xa hơn rồi.

Hai người đang hôn nhau say đắm khó chia lìa, cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Nhược Thủy, cậu không sao chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận