Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Ưng Trường không vừa xông ra ngoài thì Nhược Thủy cũng tắt điện thoại!

Phó Bồi vừa mới định an ủi bà xã cũng trực tiếp lao ra đuổi theo Ưng Trường không."Đội trưởng, chúng ta chia nhau tìm. Hai tiếng sau nếu vẫn chưa kiếm được người chúng ta sẽ vận động anh em tản đi khắp nơi để tìm tung tích của cô ấy."

Thành phố Z vốn không lớn lắm, Nhược Thủy cũng sẽ không đi tới những chỗ quá vắng vẻ. Nếu như cô ấy ở trên đường, như vậy sẽ rất dễ tìm. Mong là không có chuyện gì xấu xảy ra!

Ưng Trường không và anh mỗi người một hướng, bộ dáng nhanh như con báo nhỏ biến mất ở trong bóng đêm.

......

Nhược Thuỷ cùng chú chó nhỏ chơi đùa rất vui vẻ. Điện thoại cô nhằm lúc này lại hết pin nên chơi quên cả giờ giấc, không để ý trời đã khuya. Đến khi phát hiện đường phố vắng vẻ, mới cuống quít đứng lên. Về trễ thế này, Bội Thi chắc chắn rất lo lắng. nhưng là, chó con phải làm thế nào đây?

"em rất giống chị phải không? Chúng ta đều không có nhà để về?" Chó nhỏ tuy không thể nói chuyện, nhưng dùng đôi mắt long lanh ướt ướt nhìn cô rồi sủa nhẹ "oẳng...oẳng."

Nhược Thuỷ mím môi suy nghĩ một chút. "Thế này nhé...Hôm nay chị dẫn em trở về, nếu như chị không thể nuôi em, nhất định sẽ tìm cho em một ngôi nhà tốt."

Ôm chó con, cô bước nhanh về phía trạm xe buýt. không ngờ chuyến xe buýt cuối cùng đã rời trạm. Thị trấn nhỏ không giống như thành phố lớn, xe buýt ngưng chạy từ rất sớm.

Có một chiếc xe taxi chui (chắc là xe chạy taxi không có giấy phép) chú ý tới cô, không ngừng chạy từ từ theo cô hỏi có muốn đi xe không.

Nhược Thủy trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Mặc dù Bội Thi nói thị trấn này trị an tốt vô cùng, nhưng không có nghĩa là không có người xấu!

Cô cảm thấy trong người không khoẻ lắm, giống như muốn bị cảm, hô hấp không thông, đầu óc hơi choáng váng.

"Cô em, muốn đi nơi nào chơi à? không bằng, để anh dẫn em đi chơi, thế nào?"

Đột nhiên nghe những tiếng cười và lời chọc ghẹo, Nhược Thuỷ giật mình dừng bước ngẩng đầu lên nhìn, hơi thở gấp gáp vì kinh ngạc và hoảng sợ. Trước mặt cô là mấy người đàn ông ăn mặc kỳ quái giống như bọn lưu manh trong phim vậy.

Nhược Thủy chợt lui về phía sau một bước, xoay người nhanh chân muốn bỏ chạy.

"Các anh em, chặn cô em này lại! Mặt mày sáng sủa thế, nhìn cũng không tệ, không thể như vậy thì bỏ đi!"

Nhược Thủy chạy chưa được mấy bước, liền bị mấy người bao vây xung quanh. "Các người muốn thế nào?"

" không muốn gì hết, chỉ là muốn dẫn em cùng đi vui đùa một chút. Yên tâm, bọn anh sẽ chăm sóc cho em rất chu đáo. Đúng không anh em, ha ha.... "

Nhược Thủy nuốt nước miếng, trong lòng vừa hối hận vừa lo sợ. "Tôi..., bạn trai tôi là sĩ quan trong quân đội, các người nếu dám đụng đến tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"

"Ơ, sĩ quan? Sĩ quan rồi làm sao rồi? anh cứ đụng đến em rồi sao...?"

"Nếu người nào dám đụng đến cô ấy thì đích thân tao sẽ chặt cánh tay bẩn thiểu đó xuống!" Âm thanh trầm thấp nhưng uy nghiêm từ phía sau vang lên, giọng điệu của anh nhàn nhạt, nhưng chính sự nhàn nhạt đó khiến người nghe không khỏi khiếp vía.

"Tên nào? Tên nào bị hư óc sao mà dám ở đây lớn mồm lớn giọng ta đây? Tao đụng rồi làm gì tao?!" Nói xong, hắn giơ tay hướng đến gần mặt của Nhược Thủy.

Chưa đến một giây, tay của hắn bị bắt chặt và vang lên âm thanh...rắc rắc của xương gẫy.

"Ai da, tay của tao, đau chết mất, tay của tao....."

"Ưng Trường không!" Nhược Thủy nhìn thấy người vừa mới đến, vui mừng kêu lên, rồi xông vào trong ngực của anh.

Ưng Trường không một tay ôm cô, còn tay kia thì vỗ về thân thể đang run rẩy của cô. Trong lòng cũng không được bình tĩnh, thật may là tới kịp thời! Đưa mắt nhìn mấy tên lưu manh nằm lăn như mấy bao bố trên mặt đất, trên trán anh nổi gân xanh, lớn tiếng hét: "Cút!"

Mấy tên kia nhanh chân mỗi người một ngả bỏ chạy.

Nhược Thủy càng nghĩ càng sợ, ôm thật chặt cái hông gầy của anh, vùi mặt vào trong ngực của anh. Tội nghiệp chó con bị cô ép ở giữa hai người sủa oẳng oẳng.

" không sao, có anh ở đây, đừng sợ!" Khom lưng, ôm cô lên, anh nhẹ nhàng trấn an cô bằng những nụ hôn như mưa trên trán của cô.

"A ——" Nhược Thủy kêu lên một tiếng vì không phòng hờ nên lúc được ẵm lên, theo bản năng ôm cổ của anh. Từ từ tựa đầu vào trên vai của anh, hơi thở mạnh mẽ và mùi mồ hôi đầy nam tính của anh tạo cho cô cảm giác an toàn.

Bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng đến kịp thời để giải nguy cho cô. Giống như cứu tinh của cô và cũng như lời anh đã từng nói với cô: chỉ cần có anh ở đây, trời sập xuống cũng không cần sợ.

nhưng người đàn ông tốt như vậy thật sẽ thuộc về cô sao? Cô có thể ở trong vòng tay ấm áp và bờ ngực vững chãi này cả đời sao?

Âm thanh "Ô ô......" vang lên làm cô bừng tỉnh nhớ đến chó con. không nghĩ tới nãy giờ trong tình trạng nguy hiểm và sợ hãi, nó vẫn nằm yên trên tay cô.

"Đây là cái gì?" Ưng Trường không nhíu mày, không thích tiếp xúc với loại chó con nhỏ như thú nhồi bông. Thân là quân nhân, anh thích loại chó cao lớn như chó săn được huấn luyện làm chó nghiệp vụ. Chó con nhỏ bé như vậy, bọn họ sơ ý một chút có thể lỡ tay bóp chết.

Nhược Thủy buông một tay, giống như đang nâng niu bảo vật đem chó con tới giơ lên trước mặt hắn. "Đây là chó con em nhặt được, thật đáng yêu phải không anh?"

không mún làm cô mất vui, nên dù là trong lòng không thích mấy, anh cũng ừ một tiếng. Nhìn cô ấy vui vẻ, không còn vẻ sợ hãi như vừa rồi, chó con này coi như cũng có chút công lao.

"Nó chắc là bị chủ bỏ. nhưng em hiện giờ đang ở nhà Bội Thi không tiện nhận nuôi nó. em phải giúp nó tìm một người chủ tốt mới được."

"Vậy thì đem nó về nhà chúng ta nuôi." Bất quá cũng chỉ là một chú chó con, cô thích thì để cô nuôi nó cũng tốt. Có điều bản thân anh phải cẩn thận một chút, tránh phải đạp trúng nó.

"Nhà chúng ta?" Nhược Thủy ngơ ngác lập lại lời của anh.

"Đúng, là nhà chúng ta." Lúc đầu để cô ở nhà Phó Bội là muốn nhờ Đàm Bội Thi chăm sóc và an ủi cô. Hiện tại, sức khoẻ và tâm tình cô đã tốt hơn nhiều, cũng không thể cứ quấy rầy bọn họ mãi được.

Nhược Thủy ngẩn người ra, trong lòng có chút chua xót, vội vàng nói sang chuyện khác." anh thả em xuống đi, ôm lâu như vậy, anh nhất định mệt muốn chết rồi."

Ưng Trường không đột nhiên tung cô lên, sau đó tiếp được ôm trở về. Nhìn cô hết hồn kêu loạn, cười nói: "em nhỏ con thế này, anh ôm cả ngày cũng không mệt chứ đừng nói chỉ mới có một chút."

Ôm lấy chó con trong lòng, đang cố bình tĩnh lại, Nhược Thuỷ đột nhiên nhớ có lần Bội Thi nói với cô:

"Gả cho quân nhân, tuyệt đối có cảm giác an toàn! Nếu nghi ngờ thì cứ xem đi. Bọn họ cơ bụng xinh đẹp rắn chắc, sờ vào ngực thì như chạm vào thành đồng vậy. Còn nữa, bàn tay họ to lớn ấm áp, khi để tay của mình vào tay họ cảm thấy như được bảo vệ. Dĩ nhiên nếu như bạn đã từng bị ai kia làm hao tổn thể lực mệt đến ngất đi, có hoài nghi gì cũng tan biến." (Editor: wow thể lực của Phó Bội và thân hình chắc là tuyệt phẩm. Mình thật ghen tỵ với chị Thi nha).

The bản năng, Nhược Thuỷ nghiêng mắt nhìn nước da ngăm đen lộ ra từ chỗ cổ áo. Cô đỏ cả mặt vì suy nghĩ không được trong sáng của mình.

"Nghĩ gì mà mặt đỏ như vậy?" Thị lực của quân nhân rất tốt, hắn dễ dàng nhìn thấy mặt cô đỏ ửng, cười cười hỏi cô.

" không có, không có gì." Nhược Thủy xấu hổ đem mặt vùi vào ngực của hắn, giữa hô hấp nồng nặc đều là mùi mồ hôi. Mùi vị không thơm, nhưng không cảm thấy khó ngửi.

Ưng Trường không đột nhiên dán vào lỗ tai của cô, nhỏ giọng nói: "Đang suy nghĩ về anh à?"

Nhược Thuỷ nghe xong như bị điện giựt thất điên bát đảo, càng dán mặt chặc vào ngực của anh. Hành động này đúng là dấu đầu lòi đuôi, chứng minh lời suy đoán của anh là đúng.

Trong đêm tối, tiếng cười của người đàn ông vang lên, nghe qua có cảm giác anh đang vui vẻ khoái chí.

người đi đường chỉ thấy một người đàn ông tướng tá to lớn vạm vỡ ôm trên tay một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, hết sức tự nhiên đi trên đường cái giữa đêm khuya. Bóng lưng của họ tuy hai nhưng mà một lưu lại cảm giác ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui