"Cái này làm sao có thể giống nhau được? Mất mạng là chuyện nhỏ, mất vợ là chuyện lớn!" Ưng Thượng tá nói năng hùng hồn, mặt lãnh khốc.
Hạnh Nhược Thủy không nhịn được cười, véo anh một cái. "Chỉ có anh để ý tới!"
"Đó là…"
......
Hôm sau là thứ hai, cũng là ngày Nhược Thủy đến trường tiểu học Dục Tài.
Nhược Thủy dạy lớp ngữ văn và âm nhạc, cũng là chủ nhiệm lớp.
Ngày thứ nhất đứng trên bục giảng, nhìn phía dưới có 48 gương mặt non nớt, lòng Nhược Thủy vô cùng phức tạp.
Tiết thứ nhất, chủ yếu Hạnh Nhược Thủy nhìn từng đứa trẻ, hỏi tên tuổi. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ lớp học.
Tổng thể 2 lớp mà nói đều rất ngoan ngoãn, nhưng có hai bé ngoại lệ. Một em tên là Lâm Trạm, còn lại tên là Trang Ngụ Kì, đều không có mẹ.
Lúc trước hiệu trưởng có nói, hai đứa bé này trong lớp nổi danh nghịch ngợm, làm chuyện xấu thì chỉ có chúng.
Cuối cùng, ngày đầu tiên đi làm cũng kết thúc thuận lợi. Đang muốn đến văn phòng, điện thoại trong túi vang lên."Huh?"
"Vợ, tan việc chưa?"
Hạnh Nhược Thủy nở nụ cười, đóng cửa lại. “Ừ. Đang chuẩn bị về. anh ăn cơm chưa?"
"Hiện tại đi ăn ở căntin. nhưng muốn ăn thức ăn vợ làm! em mau về nhà đi, trên đường phải cẩn thận."
Hạnh Nhược Thủy tưởng tượng thấy vẻ mặt của anh, không khỏi cười vui vẻ hơn. "Chờ anh trở về, em sẽ làm cho anh ăn. Vậy em cúp trước, đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh, bái bai."
......
Ưng Trường không cúp điện thoại, cười đến mặt ngu đần, bị mấy đội trưởng giễu cợt một phen.
........
Bưng nồi cơm ngồi xuống, đang chuẩn bị, đột nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên. "Mẹ?"
Kết quả là phía bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc thút tha thút thít của đứa nhỏ. "Phúc Yên, tại sao khóc?"
"Mẹ, con muốn mẹ...... Ô ô ô...... con muốn mẹ......" Cậu bé khóc đến đau lòng, nói chuyện thở không ra hơi, thanh âm cũng có chút khàn rồi, chắc là đã khóc được một lúc.
Ưng Trường không cau mày. "Phúc Yên, con đưa điện thoại di động cho bà nội, để ba và bà nội nói chuyện được không?"
Cậu bé càng lớn tiếng kêu: "Con muốn mẹ, con muốn mẹ, ô ô......"
Ưng Trường không đang lo lắng thì bên kia truyền đến tiếng nói. "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phúc Yên sao lại khóc đến như vậy?"
Trước kia cậu bé cũng muốn mẹ, nhưng chưa bao giờ giống như vậy.
"Còn không phải lỗi của con. Bảo con nhanh nhanh tìm cho Phúc Yên một người mẹ, con không nghe. Thằng bé từ lần trước thấy cô bé kia, vẫn nhớ mãi không quên. Nó vừa mới ầm ĩ, mẹ không cẩn thận nói cô ấy không phải là mẹ, nó đã khóc thành như vậy rồi. Mẹ cũng không biết làm thế nào, con xử lý đi!"
Chắc mẹ cũng đang đau đầu, giọng nói không tốt lắm. Hơn nữa là đang oán trách anh không muốn kết hôn.
Ưng Trường không vò vò đầu, suy nghĩ một lát. "Mẹ, nếu không mẹ dẫn Phúc An đến Thành phố Z đi."
"Đưa đến Thành phố Z sao?"
"Nhược Thủy sẽ ở bên cạnh Phúc Yên. Trước hết để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm một chút." Ban ngày đưa đến trường, buổi tối ở bên cạnh Nhược Thủy, Nhược Thủy sẽ đồng ý chứ? nhưng mà, làm như vậy cô sẽ rất mệt mỏi?
"Vậy thì tốt quá!" Bên kia hưng phấn một chút lại trầm lặng."Cô ấy có đồng ý không? Các con còn chưa kết hôn, mà con đã có con trai, có thể không......"
"Mẹ, mẹ yên tâm, Nhược Thủy rất thích trẻ con. Con tin tưởng, cô ấy và Phúc Yên nhất định sẽ hợp nhau!"
"Vậy thì tốt! Mẹ lập tức cho người đưa Phúc Yên qua! Trước như vậy, không nghe con nói nữa."
Ưng Trường không nghe tiếng tút tút tút, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão thái thái nhà anh sớm có chủ ý này? Mẹ sẽ không phải là cố ý khiến thằng nhóc kêu khóc đòi mẹ chứ? Nghĩ tới tính tình của mẹ, càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy lắm.
Cúp điện thoại, Ưng Trường không có chút lo lắng. không biết Nhược Thủy có đồng ý không, mặc dù cô lương thiện và thích trẻ con, nhưng có ai tuổi còn trẻ lại chịu làm mẹ kế? Đổi là anh, anh cũng không thể chấp nhận được việc Nhược Thủy có một đứa nhỏ.
nhưng mẫu thân đại nhân bên kia đã hành động, đâm lao đành phải theo lao.
Cúp điện thoại, lòng Ưng Trường không thấp thỏm.