có chuyện gì thì mau nói đi, Ưng đại ca rất bận rộn.”
“A, a!” Cố Miêu Miêu vội vàng từ trong túi móc ra một xấp hình, đưa cho anh.“Ưng đại ca, anh xem cái này đi!”
Ưng Trường không cầm xem, nhất thời nheo mắt lại. Những hình kia anh đã thấy qua, khi đó anh vẫn còn si tâm vọng tưởng, cho đến khi thấy hôn lễ này, mới cắt đứt vọng tưởng. “Những thứ này là ai cho em?”
Giọng điệu của anh rất hung dữ, Cố Miêu Miêu lần đầu nghe thấy, cho nên bị dọa đến co rúm, lùi ra xa. “em, em….”
Cố Chân Chân vội vàng ôm vai của cô, an ủi. “Miêu Miêu không có chuyện gì, Ưng đại ca không phải la em, em nói ra là được.”
Cố Miêu Miêu vẫn có chút sợ hãi. “Đây là em tìm từ trên mạng sau đó in ra đấy! Ưng đại ca, đó là người đàn bà xấu, cô ta lừa anh! Nếu như không phải em vô tình tìm được trên mạng, chúng ta đều bị cô ta lừa! Cô ta đã kết hôn, cô ta không phải là một cô gái tốt!”
“Câm miệng!” Ưng Trường không dùng sức hít một hơi, sợ chính mình ra tay bẻ gãy cổ của cô. “Chuyện này anh vốn đã biết, cô ấy chưa bao giờ lừa gạt anh.”
Nói xong liền xe nát hình. Nắm mảnh vụn trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hít sâu một hơi, quay lưng đi. “Các em trở về đi.”
“ không!” Cố Miêu Miêu chạy đến trước mặt của anh, ngăn anh lại. Ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng nhìn anh. “Ưng đại ca, cô ta không phải cô gái tốt, anh tại sao không tin em? Tại sao anh thích phụ nữ khác mà không thích em, em kém cô ta chỗ nào?”
Ưng Trường không nhắm mắt lại, không ngừng đè nén lửa giận của mình. Xoay người trở lại, nói ra từng câu từng chữ: “Cố Miêu Miêu, em có thể nói ra những lời này, đã cho thấy em vẫn không hiểu tình yêu nam nữ là gì. Coi như không có Nhược Thuỷ, người anh lựa chọn cũng không phải là các em. Trờ về đi, con nít thì nên học tập cho giỏi. nhưng đừng để cho anh lại nghe em nói xấu Nhược Thuỷ, cũng đừng vọng tưởng làm ra chuyện gì tổn thương đến cô ấy. Nếu không, cho dù em là cháu gái của Cố lão gia, anh cũng không bỏ qua!”
Nói xong, anh sải bước đi, mặc cho Cố Miêu Miêu khóc thét ở sau lưng.
“Ưng đại ca, tại sao anh không tin em?” Cố Miêu Miêu khóc lớn.
Cố Chân Chân nắm tay cô, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn của anh từ từ xa dần, trong mắt cất giấu những cảm xúc không muốn người khác biết.
Cô không bỏ qua lời nói vừa rồi của anh: coi như không có Nhược Thuỷ, người anh lựa chọn cũng không phải là các em!
hắn nói, là “Các em!”. Cô ta đã dùng ma thuật gì, lại khiến Ưng Trường không, người luôn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ vì cô ta mà chấp nhận uất ức?
“Đi thôi Miêu Miêu, đi về rồi nói sau.”
Dọc đường về, Cố Miêu Miêu vẫn uất ức khóc.
Cố Chân Chân ôm cô, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào. Ý tưởng trong đầu đã nhanh chóng bay xa. Đột nhiên, một ý niệm thoáng qua, cô hơi nheo mắt lại. Quay đầu nhìn em gái vẫn còn đang khóc, có chút không nhịn được nhướng chân mày, ngay sau đó lại bình thường trở lại.
“Miêu Miêu, đừng khóc. Ưng đại ca chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, về sau anh ấy sẽ hiểu. Hơn nữa, không phải còn có ông ngoại Ưng, bác Ưng sao? em chính là người mà bọn họ chọn làm cháu dâu, con dâu mà.”
Cố Miêu Miêu đang đau lòng, nhất thời nghe không hiểu lời của cô. “Chị, chị là có ý gì?”
“Ý chị là, coi như Ưng đại ca không ngại. Ông ngoại Ưng, bác Ưng biết, cũng sẽ không đồng ý cho anh ấy cưới một phụ nữ đã từng kết hôn, phải không?”
Ưng gia không phải gia đình bình thường, làm sao có thể đồng ý cho Ưng Trường không cưới một phụ nữ đã kết hôn một lần? Chuyện đó không thể nào!
Cố Miêu Miêu lập tức trợn to hai mắt, lau nước mắt loạn xạ, trong mắt còn loé lên ánh sáng. “Vậy em sẽ gọi điện cho bác gái Ưng, nói cho bà ấy biết chuyện này!”
Cố Chân Chân xoa xoa đầu của cô, nói: “Nha đầu ngốc, làm sao em có thể trực tiếp gọi điện thoại cho bọn họ đây? Ưng đại ca che chở cho cô ta như vậy, nếu để anh ấy biết em nói chuyện này với hai bác, ảnh nhất định sẽ rất tức giận. Đến lúc đó, anh ấy còn chịu lấy em sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cố Miêu Miêu khẩn trương bắt lấy tay cô, trợn mắt thật lớn.
Cố Chân Chân vỗ vỗ mu bàn tay em gái. “ không gọi điện thoại, chúng ta có thể gửi thứ khác. Chúng ta chỉ cần gửi tin tức đến, bọn họ cũng không biết là ai, đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Cố Miêu Miêu ra sức gật đầu, sùng bái nhìn cô. “Chị, chị thật thông minh!”
“Chỉ là, vẫn có chỗ không ổn.” Cố Chân Chân cau mày, làm ra dáng vẻ khổ não. “Ưng đại ca lợi hại như vậy, anh ấy có thể điều tra ra không?”
“Vậy phải làm sao bây giờ? không thể gọi điện thoại cũng không thể gửi tin, làm sao bây giờ!” Cố Miêu Miêu gấp đến độ như đứa bé, dùng tay quệt quệt miệng, bộ dáng kia rõ ràng là của đứa bé tuỳ hứng.
“Chị cũng không biết. Miêu Miêu, hay là thôi đi. Trên thế giới này đàn ông tốt không chỉ có mỗi mình Ưng Trường không, phải không?”
“ không, em chỉ muốn Ưng đại ca!” Cố Miêu Miêu miệng vểnh lên, rất cố chấp.
không được, cô nhất định phải ngăn cản Ưng đại ca và người phụ nữ kia ở chung một chỗ! Cô nhất định phải để cho bác Ưng biết cô ta là phụ nữ đã ly dị!
Cố Chân Chân nhìn Miêu Miêu nắm chặt mười đầu ngón tay, sờ sờ đầu cô, khẽ mĩm cười.
Cô tin tưởng, quá khứ của Hạnh Nhược Thuỷ cũng không đơn giản như vậy, làm cho người khác có chút hiếu kỳ, nên tìm hiểu một chút. Có lẽ, sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán cũng chưa biết chừng.