Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Dương Tử Vân đứng ở cửa chung cư, nhìn hai mẹ con nắm tay từ từ đi tới, không biết đang nói cái gì, hai người đang cười đến rất vui vẻ.

Giống như bà lần đầu tiên gặp mặt, lúc ấy cảm giác được là cô bé này đúng là một người mẹ tốt. Nhìn tiểu Phúc An thân mật với cô như vậy cũng biết là cô gái đó thật thương yêu thằng bé như con của mình. Một người mẹ kế mà có thể đối xử với con chồng tốt như vậy, ít người có thể làm được. Chẳng phải là sách vở cũng đã nói..."mấy đời mẹ kế mà thương yêu con chồng" sao?!!!

(Editor: câu ca dao là mình phăng tại vì hợp với suy nghĩ của bà bà...hihi)

Một cô bé tốt như vậy tại sao lại là người đàn bà đã từng ly hôn? Nếu không, đây tất cả liền có thể nói hoàn mỹ vô khuyết rồi.

"Bà nội!" Cậu bé đột nhiên buông tay mẹ ra rồi giống như một đầu xe lửa xông về phía trước, phóng vọt đến vòng tay ấm áp và ngả người vào trong ngực của bà.

Nhược Thủy lúc này mới chú ý tới, lầu dưới có người đang chờ bọn họ. Môi nở nụ cười, tâm tình có chút thấp thỏm mà đi gần."Chào dì Dương."

Dương Tử Vân ôm Phúc An, nhìn cô gái với nụ cười ngượng ngùng, trong lòng cũng xúc động. Bà mỉm cười và gật đầu một cái. Bà là người thích nói lý lẽ chứ không phải muốn dùng uy nghiêm đến doạ người.

"Cô Nhược Thuỷ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt."

Một tiếng "cô" khiến Nhược Thuỷ ngẩn ra, lòng cũng chìm xuống. nhưng rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, vội mời bà vào trong nhà. "Dì Dương, xin mời vào nhà."


Dương Tử Vân đi vào phòng ốc, thấy bố trí ấm áp, trong lòng càng khẳng định là cô bé này thật rất tốt. Ba phòng ngủ một phòng khách không coi là quá lớn, nhưng là mỗi một phần bố trí cũng nhã nhặn khiến người vào cũng cảm thấy đây đích thực là một căn nhà rất ấm cúng. Trường không thích cô bé này như vậy, không phải là không có nguyên nhân.

Nhược Thủy rót một tách trà để mời bà xong lại đưa một ly nước cho cậu bé. Cậu bé nay đã tập được thói quen nhận được ly nước từ tay mẹ, ừng ực ừng ực uống cạn sạch trong nháy mắt.

Nhược Thủy đang muốn ngồi xuống ở bên cạnh Dương Tử Vân, cậu bé liền tay cô: "Mẹ, bánh ngọt, ăn bánh ngọt!"

Tại vì Nhược Thuỷ sợ đến giờ cơm tối thì cậu bé đợi lâu quá sẽ rất đói nên trước thường cho nó một chút bánh ngọt lót bụng. Bánh là chính tay cô làm nên sẽ không quá ngọt quá ngán. nhưng bởi vì có mẹ của Ưng Trường không đến nên cô có chút khẩn trương quên mất cái thói quen này. Cô vội vàng mang cậu bé đi rửa tay rồi dùng cái đĩa nhựa để mấy miếng bánh ngọt đặt lên bàn. Cậu bé đã quen thuộc cầm lên một khối bánh ngọt, say sưa ngon lành ăn.

"Dì Dương, đây là bánh ngọt con tự làm, mời dì cũng nếm thử một chút. Phúc An, con không mời bà nội ăn bánh sao?"

Cậu bé ngoan ngoãn cầm một miếng bánh ngọt, đưa cho bà nội."Bà nội, bánh ngọt, ăn ngon lắm!"

Dương Tử Vân cầm lấy bánh ngọt, hàng mày hơi, nhìn cũng không tệ. Đem bánh ngọt giơ cao một chút, hỏi Nhược Thủy: "Trước lúc cơm tối mà ăn mấy thứ này, sẽ không dễ mập sao?"

Nhược Thủy vội vàng cười lắc đầu."Sẽ không, dì nếm thử một chút xem sao. Tan việc về đến nhà hơi trễ, đứa bé không chịu được đói, cho nên con đặc biệt làm những thứ bánh ngọt nho nhỏ này để cho bé ở trước bữa cơm tối ăn lót bụng. Bởi vì sợ bé không tiêu, con cũng hạn chế không có để quá nhiều đường, cũng không có để bơ."


Dương Tử Vân nhìn thằng bé ăn rất ngon lành, vì vậy đem bánh ngọt thả vào khóe miệng cắn một ngụm nhỏ, phát hiện thật sự không ngán."Ừ, cũng không tệ lắm."

Quan trọng là, con bé này vì cháu mình mà nhọc lòng rồi. Cho nên, bà cũng không khỏi mặt mang nụ cười. Vô luận như thế nào, ít nhất đây đúng là một cô bé thiện lương ngoan ngoãn.

Nhược Thủy âm thầm thở dài một hơi."Dì Dương, vậy dì cùng Phúc An ngồi một hồi, con đi nấu cơm."

Dương Tử Vân gật đầu một cái. Đợi cô vào phòng bếp, bà liền đứng lên, đi vòng vòng chung quanh phòng.

"Bà nội, bà nội nhìn kìa!" Cậu bé lôi kéo tay của bà nội, muốn bà đi xem gian phòng của mình.

Dương Tử Vân đẩy cửa ra vừa nhìn, lập tức được cách trang trí ấm áp trong căn phòng nhỏ này chinh phục. Đừng nói đứa bé, chính là người lớn nhìn rồi cũng không khỏi không thích nó."Phúc An, phòng này là ba mướn người đến bố trí cho cháu à?"

Cậu bé gật gù hả hê, có chút khoe khoang tựa như trả lời: " là mẹ, là mẹ đó!"

Dương Tử Vân đưa tay đụng vào những món đồ chơi và hình nhân vật trong phim hoạt hoạ sắp xếp chung quanh phòng, trong lòng rất là cảm động. Bà thật là không ngờ, Nhược Thủy có thể vì Phúc An làm nhiều như vậy. Từ mới vừa rồi trên đường dắt tay vừa nói vừa cười, về đến nhà từng cử chỉ yêu thương và cách lo lắng chu đáo rồi còn bày ra một cái phòng ngủ đáng yêu thế này thật là khiến người cảm động.


Trước kia nghe Trường không nói Nhược Thủy cùng Phúc An đối xử còn tốt hơn mẹ con ruột thịt, bà cho là ít nhiều gì cũng quá khoa trương nhưng xem ra không có chút nào giả dối.

Dương Tử Vân lại vô tình phát hiện ra nhà này còn có hai phòng ngủ, lúc này mới phát hiện ra, bọn họ cũng không ngủ chung một phòng. Điều này làm cho bà có chút kinh ngạc, lúc trước nghe giọng nói của con trai bà, giống như hận không thể ngay lập tức đem người mở ra ăn vào trong bụng.

Phòng của Trường không trước sau như một bộ dạng, đồ cực ít. phòng Nhược Thủy thì ngược lại đồ thật nhiều, nhưng dọn dẹp vô cùng chỉnh tề. Trên bàn để hình một nhà ba người, cười nhẹ nhàng thật là hạnh phúc.

Đi một vòng xem xét chung quanh, Dương Tử Vân lại đến cửa phòng bếp. Liền thấy Nhược Thủy đang rửa rau, thằng bé thì ôm một cái chân của cô, y y nha nha đang nói cái gì. Nhược Thủy rất có kiên nhẫn trả lời, còn đúng lúc nêu ra một vài vấn đề hướng dẫn suy nghĩ của nó.

Hình ảnh đặc biệt ấm áp, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.

"Mẹ, lúc nào ba thì về ạ?" Cậu bé nói xong, lại nghĩ tới ba, liền chớp mắt to lớn tiếng hỏi.

Nhược Thủy cười cúi đầu nhìn hắn."Mẹ cũng không biết. Chỉ là, mẹ biết, ba chắc chắn cũng đang rất nhớ tiểu Phúc An. Chờ ba về, để ba dẫn con đi đến khu vui chơi, có được không?"

"Tốt!" Cậu bé lộ ra nụ cười, mắt to híp lại thành một đường.

Nhược Thủy đưa tay ra sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn."Mẹ đang nấu cơm, tiểu Phúc An đi ra ngoài làm người lớn tiếp chuyện với bà nội được không?"

Cậu bé ngửa đầu nhìn cô, hỏi: "Còn mẹ thì sao?"


Nhược Thủy cười nựng gương mặt mập mạp đáng yêu của con. Mỗi lần cô ở phòng bếp nấu cơm, cậu bé cũng thích ẳm chó con vào ngồi bên cạnh trò chuyện với cô.

"Mẹ nấu cơm cho tiểu Phúc An và bà nội. Bà nội có một mình bên ngoài chắc là buồn lắm cho nên tiểu Phúc An ngoan ngoãn đi ra ngoài nói chuyện để bà Nội vui lên có được hay không?"

"Dạ! Để Phúc An nói chuyện với bà Nội!" Cậu bé liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Nhược Thủy cũng không biết mẹ Ưng thích ăn cái gì, nhưng hiên giờ quá muộn, cũng không tiện đi siêu thị mua. Chỉ là chắc người lớn tuổi nào cũng thích ăn lạt, vì vậy cũng hạn chế dùng nhiều gia vị lúc làm thức ăn. Cô chuẩn bị bốn món mặn và một món canh cho bữa ăn tối. Thấy Dương Tử Vân đang nhìn mình nấu nướng, Nhược Thủy liền có chút không an nói: "Con không biết dì thích ăn món gì nên tự ý chuẩn bị mấy món này mong là hợp với khẩu vị của dì."

Dương Tử vân cười cười."Cô không cần phải khách sáo như vậy. Tôi không kén ăn, những món này nhìn rất ngon."

Nhược Thủy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống chia thức ăn cho nhóc con.

"Trường không có nói cho cô biết về thân thế của tiểu Phúc An không?" Đang ăn cơm, Dương Tử Vân đột nhiên hỏi. Nhược Thủy lắc đầu một cái."Dạ, không có. nhưng mà anh ấy có nói về sau có cơ hội sẽ cho con biết. Tiểu Phúc An cũng rất đáng yêu, con rất thương bé."

Dương Tử Vân nhìn tiểu Phúc An một cái rồi gật đầu, đột nhiên lại hỏi."Vậy còn cô? Có con với chồng trước hay không?"

Bà hỏi với giọng nói rất ôn hòa, Nhược Thủy lại cảm thấy như là sét đánh ngang tai.

Rốt cuộc vẫn phải đến rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận