Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Thương Duy Ngã nhàn nhạt liếc cô một cái, mở cửa đi ra ngoài.

Cả người Nhược Thủy lạnh lẽo, lão đảo mấy bước rồi ngã ngồi trên giường. Thương Duy Ngã có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa ly hôn?

Đầu óc hỗn loạn, vô tri vô giác nghĩ không ra. Mãi cho tới khi vang lên tiếng xôn xao dưới tầng, cô mới chợt tỉnh mộng. Chạy đến nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy mấy chiếc xe đang lái tới, trong đó có một chiếc Hummer cô đã vô cùng quen thuộc.

Nhược Thủy vội vàng chạy tới, mở cửa ra lao nhanh xuống dưới tầng. Dọc đường đi không có ai ngăn cản cô, chạy cho tới đại sảnh mới bị người ta bắt được. Hai người tựa như hai kìm sắt giữ thật chặt không để cô động đậy.

Lòng Nhược Thủy như có lửa đốt. không bao lâu sau liền nhìn thấy Ưng Trường không tựa như một đại tướng thời cổ, phi ngựa xông lên giết giặc, vạn người cản không lại. Nếu như chưa nghe qua lời nói kia của Thương Duy Ngã thì cô đã muốn kiêu ngạo rồi, nhưng bây giờ, cô chỉ có gấp! Thậm chí cô nghe như có tiếng chụp ảnh “tách tách”…

Cuối cùng, Ưng Trường không cũng tới gần, anh giơ chân đá hai kẻ đang giữ lấy cô ngã lăn. Những kẻ xung quanh không bị đánh cho bất động trên mặt đất thì cũng bị thương đến không nhấc nổi cánh tay ra mà ngăn cản. anh cứ thế mà hiên ngang ôm cô trở lại xe mình.

Nhược Thủy núp trong ngực anh, cơ hồ vừa khóc vừa nói: “Trường không, anh vừa mới đánh nhau với người của Thương Duy Ngã, hắn mà muốn giao anh cho cảnh sát, muốn vu khống anh có vấn đề về tác phong thì sao?”

“ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng. hắn có bắt nạt em hay không?” - Ưng Trường không cười cười với cô, đặt cô xuống chỗ ngồi cạnh tài xế, không có chút nào để tâm đến lời nói của cô.

“ không có.” Nhược Thủy há hốc mồm, muốn nói cho anh biết mình có thể chưa ly hôn, nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được. Cô cắn môi, nghĩ đến chuyện mình có thể mang phiền toái tới cho Trường không, hốc mắt liền ươn ướt.


“Vậy thì tốt. Yên tâm đi, chồng em không có kém cỏi vậy đâu, tin tưởng anh!” Ưng Trường không đưa tay xoa xoa đầu Nhược Thủy, rồi lại hôn trán cô.

Xe khởi động, lao đi.

Chữ “chồng” này, giống như một thanh chùy đập thật mạnh vào ngực cô, đau đến không thở nổi.

Nhược Thủy nhìn sang gò má của anh, co chặt nắm đấm, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay. Cô phải nói thế nào với anh đây, liệu anh có cho phép cô cũng là vợ người khác? Cô thậm chí đã đồng ý với anh, ngày đầu tiên của năm mới sẽ cùng anh kết hôn.

Bất chợt, Nhược Thủy cảm thấy mình quả thật rất vô dụng. Cô đúng là một đứa sao chổi! Bởi vì cô nên ba mẹ mới chết. Bởi vì cô, tiền đồ của Trường không có thể sẽ bị hủy hết!

nhưng giờ Trường không đang lái xe, không thích hợp nói đến chuyện này, cô đành phải cắn thật chặt môi.

Về đến nhà, Đàm Bội Thi đã chuẩn bị xong thức ăn, vừa mới bưng lên bàn.

Ưng Trường không đưa tay xoa xoa mặt cô, dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đã. Đừng nghĩ đến chuyện gì cả, được không?”

Nhược Thủy cố gắng nặn ra nụ cười, gật đầu một cái. Giả bộ như vậy khiến trong lòng tựa hồ có một tảng đá lớn, ăn cũng không thấy ngon. nhưng vì không để cho Trường không và Bội Thi lo lắng, cô đành ép mình ăn hết một bát cơm.


Ăn cơm xong, Ưng Trường không lại giúp cô lấy quần áo rồi đẩy cô vào phòng tắm: “Vào tắm đi!”

Nhược Thủy nằm trong bồn tắm, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô nhớ tới thời điểm mình vừa đến thành phố Z, Bội Thi rất nghiêm túc hỏi cô đã ly hôn chưa. Bội Thi khi đó đã nghĩ đến việc nếu cô chưa ly hôn sẽ khiến vấn đề trở nên khó khăn như thế nào.

Tại sao có thể như vậy?

Nhược Thủy bụm mặt, cảm giác mình không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Trường không. Cho dù có cố gắng ra sao thì cô vẫn luôn giống như kẻ cản trở. Vấn đề khác thì còn có thể giải quyết, nhưng chưa ly hôn… Thương Duy Ngã không thể nào đồng ý cho cô ly hôn. Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải quay về bên hắn?

Vô số ý niệm trong đầu đánh nhau loạn thành một đống.

Cho tới khi cửa bị gõ, cô mới sực tỉnh từ cơn mê. Nước trong bồn tắm đã sớm lạnh. Vội vàng đáp một tiếng, cô lau khô người rồi mặc quần áo.

“Sao tắm lâu vậy? Làm anh sợ muốn chết!” Vừa ra khỏi phòng tắm, liền bị Trường không ôm đi.

“Cũng không chịu lau khô tóc” Đàm Bội Thi kêu lên một tiếng, xoay người đi lấy khắn lông.

Nhược Thủy cảm nhận được hơi thở của anh, rốt cuộc lấy dũng khí: “Trường không, em có chuyện này muốn nói với anh. là tin xấu…”


“em nói đi!” Trường không ôm cô tới sofa ngồi xuống. Nhận khăn tắm từ Đàm Bội Thi, thay cô lau tóc.

Nhược Thủy bắt tay anh lại, nhìn anh, hít sâu một hơi: “Trường không, em với Thương Duy Ngã có thể vẫn chưa ly hôn”.

Ưng Trường không lộ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh liền kiềm chế thần sắc lại: “Sao lại nói vậy?” anh để ý, cô nói là “có thể”.

“Cái gì?” Ngược lại, Đàm Bội Thi kêu lên sợ hãi, trợn tròn con mắt.

Nước mắt Nhược Thủy lập tức trào ra, bị cô lấy mu bàn tay thô lỗ mà lau sạch.

“Lúc ấy, Thương Duy Ngã cầm tờ thỏa thuận ly hôn mà hắn đã kí đưa em, em cho rằng chỉ cần kí tên là có thể thoát khỏi hắn nên không chút do dự liền kí. em vẫn luôn cho là em và hắn đã ly hôn. nhưng vừa rồi Thương Duy Ngã nói… hắn nói… nói…”

“Nhược Thủy, trước tiên hãy bình tĩnh lại đã!” Ưng Trường không ôm cô.

Nhược Thủy lắc đầu, cô biết rõ chuyện này gấp thế nào. “ hắn nói ai bảo em chúng ta đã ly hôn. Vậy có khác gì nói, em cùng hắn căn bản là chưa hề ly hôn!”

Đàm Bội Thi vừa kêu một tiếng sợ hãi, Nhược Thủy liền co rúm lại. Cô càng lúc càng cảm thấy muốn sụp đổ.

Ưng Trường không trừng Bội Thi một cái, trong lòng cũng cuồn cuộn một trận phong ba, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra chút gì khác thường.


“Trường không, làm thế nào bây giờ? em phải làm thế nào? em, em xin lỗi, em đúng là cái đồ phiền toái!” Nhược Thủy nắm chặt tay Trường không, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cảm giác vô cùng có lỗi với người đàn ông này.

Ưng Trường không kề sát vào trán cô, nhỏ giọng an ủi: “Nhược Thủy, không có chuyện gì đâu. Coi như em và hắn chưa ly hôn, vậy sớm muộn gì cũng phải ly hôn”.

“Thương Duy Ngã sẽ không đồng ý! hắn sẽ không đồng ý đâu, hắn chính là muốn giam giữ em cả đời”. Cô rốt cuộc nhịn không được mà bật khóc.

“ anh sẽ khiến hắn phải đồng ý. Nhược Thủy, tin tưởng anh, anh sẽ khiến hắn phải đồng ý”. Trường không có thể đoán được, Thương Duy Ngã ban đầu chỉ muốn dùng giấy thỏa thuận ly hôn để hành hạ Nhược Thủy. hắn thực ra không hề để cho luật sư làm, cho nên Nhược Thủy và hắn chưa hề ly hôn.

Cũng lạ là anh sắp lấy được Nhược Thủy nên vui sướng đến đầu óc u mê, anh sơ suất quá, suy nghĩ không đủ chu toàn.

“em đúng là đồ ngu ngốc!” Nhược Thủy giơ tay lên, hung hăng muốn tát vào mặt mình.

“Nhược Thủy!” Ưng Trường không bắt được tay cô, nghiêm túc nhìn cô: “em là vợ của anh, điều này mặc kệ em và Thương Duy Ngã ly hôn hay chưa đều không thể thay đổi! em không phải đồ ngu ngốc, em là bảo bối của anh. Bây giờ đừng nghĩ gì cả, chỉ cần tin tưởng anh thôi. Chỉ cần em tin tưởng anh, anh sẽ không sợ bất cứ gì hết”.

Đàm Bội Thi trong lòng cũng đang sóng lớn ngập trời. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ cười nhạo đội trưởng quá buồn nôn, nhưng giờ phút này, cô một chút cũng không có cái suy nghĩ đó. Bởi vì cô biết, từng câu từng chữ mà đội trưởng nói đều là phát ra từ nội tâm.

Nhược Thủy không có ly hôn, đây đối với đội trưởng là bất lợi lớn. nhưng anh không có bất kì quở trách nào, ngược lại không ngừng an ủi Nhược Thủy. Nếu không phải yêu sâu đậm, làm sao có thể đối mặt được với chuyện như vậy?

Ông trời ơi, người nhất định phải giúp cho bọn họ được hạnh phúc! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận