Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

"Trường không, này......" Kinh ngạc cùng vui mừng, đầu óc Hạnh Nhược Thủy trống rỗng.

Ưng Trường không vỗ vỗ đầu vai cô, vẫn như cũ nhẹ nhàng an ủi. "Đừng nóng vội, vợ." Sau đó, anh lại móc trong túi ra tờ giấy màu xanh lá đưa cho cô.

Hạnh Nhược Thủy thấy ba chữ trên mặt "Chứng nhận ly hôn ", hoàn toàn nói không ra lời. Đôi mắt mở ra, khép lại, đôi môi khép khép mở mở, cũng không biết nói gì. Hốc mắt bắt đầu nóng lên, nhìn ánh mắt Ưng Trường không mà chính cô cũng không hề hay biết mình đang đưa tình ẩn tình.

Đàm Bội Thi nhìn thấy tình huống này, vội vàng ôm lấy tiểu tử chạy ra ngoài cửa nhà, để lại không gian riêng cho bọn họ.

"Trường không, em......" Cô thật không biết nên nói gì. anh vốn là người như vậy, lúc cô còn chưa biết gì, đã im hơi lặng tiếng làm việc như thế này.

Ưng Trường không lôi nàng vào trong ngực."Vợ, em thích không?"

"Ừ. nhưng là, anh làm thế nào trộm được vậy? biệt thự Vân Thiên thủ vệ nghiêm mật, ngay cả đám muỗi cũng rất khó bay vào trong. anh ——"

"Hư —— cái này không quan trọng. em chỉ cần nói cho anh biết, thích hay không thích?"

"Thích!"

"Chỉ cần em thích, anh nhất định vì em mà làm."

"......"


Hai người lẳng lặng ôm nhau, không hề có chút dục niệm. Chẳng qua là cảm thấy ở cùng nhau, ôm nhau thật chặt như lúc này, tựa như ôm được cả thế giới.

Ưng Trường không vuốt mái tóc dài của cô, hỏi: "Buổi sáng hôm nay em không có lớp đúng không? Vậy xin phép trường học nghỉ đi, buổi sáng ở nhà ngủ một giấc. em xem, em cũng sắp thành quốc bảo."

Nói xong, ngón tay cái xẹt qua đáy mắt nàng. Sợ rằng, cô gái nhỏ này mấy ngày nay cũng không có được một giấc ngủ an ổn nào.

" nhưng em chưa muốn ngủ." Cô yêu kiều nấp trong lồng ngực anh, cười như hoa nở. " không bằng, chúng ta tìm một chỗ đi chơi đi?"

"em nghĩ đi nơi nào chơi?" Ưng Trường không cũng không phản đối. Dù sao cha muốn nhốt hắn nửa tháng, vậy khẳng định vận dụng quyền trong tay đã thay hắn xin phép nghỉ rồi, hắn có thời gian!

Hạnh Nhược Thủy mím môi suy nghĩ, nhưng lại nghĩ không ra chỗ nào tốt một chút. Thật bội phục người khác luôn có thể nghĩ ra rất nhiều nơi lãng mạn. Xem ra chính mình cùng Ưng Trường không giống nhau, nhưng lại không giống người khác. "Hay là, chúng ta đi xem phim?"

"Sáng sớm đi xem phim?" Ưng Trường không dở khóc dở cười nhìn cô. Chỉ là, rạp chiếu phim bình thường đều là hoạt động vào buổi đêm, cũng không chừng.

Hạnh Nhược Thủy bĩu môi, níu lấy vạt áo anh. Ngẩng cằm lên nhìn, dáng vẻ có chút bốc đồng." không thể được sao?"

"Dĩ nhiên có thể. Ở nhà chúng ta, vợ định đoạt!"

Có thể thấy được, Ưng Thượng tá là một người bị vợ quản nghiêm không hơn không kém. Nhìn dáng dấp, còn vui vẻ chịu đựng.


Hạnh Nhược Thủy hôn anh, từ trên đầu gối nhảy xuống."Vậy anh mau thay quần áo, em đi xuống trước nói Bội Thi một tiếng. Bọn em ở dưới lầu chờ anh, phải nhanh lên một chút nha."

Vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại xin phép nghỉ cho mình và tiểu tử.

Đàm Bội Thi dĩ nhiên sẽ không đi theo, cho nên liền thay đổi thành một nhà ba người cùng nhau đi chơi.

Chờ đến cửa rạp chiếu phim, mặt tiểu tử hiện lên vẻ vừa ý《Kungfu Panda 2》, hai người nhất thời liền cười. Xem ra, hôm nay có lợi nhất chính là tiểu tử rồi.

Điều bọn họ không nghĩ tới chính là, buổi sáng cũng có vài người lẻ tẻ theo chân bọn họ chạy tới đây xem phim. Thoáng quan sát liền phát hiện, cũng có một vài cặp tình nhân trẻ tuổi. Cũng chỉ đến lúc mấy chục tuổi, mới có thể lãng mạn đến mức sáng sớm đến rạp xem phim.

Đi vào, nơi to như vậy cũng chỉ có mấy người. Bọn họ ở chính giữa tìm một chỗ ngồi xuống, không có ai ngồi trước mặt.

Hạnh Nhược Thủy nhìn phòng chiếu rỗng tuếch, quay đầu cười hỏi: "Nếu như có người quen biết nhìn thấy, có thể hay không cảm thấy chúng ta là kẻ ngu à?" Nghĩ tới, hình như có chút ngu đần.

"Ai dám nói vợ anh ngu, anh đánh hắn." Ưng Thượng tá siết quả đấm.

Hạnh Nhược Thủy mím môi cười, đang muốn nói chuyện, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười lạc lạc lạc của tiểu tử. nàng tò mò quay đầu, đã nhìn thấy Phúc Yên mắt to không nháy mắt nhìn chằm chằm màn ảnh. Nhược Thủy bị tiểu tử chọc vui, nhìn bộ dạng hắn hết sức chuyên chú, cô hoài nghi là tiểu tử xem hiểu rồi. Chỉ là đứa bé lần đầu thấy được người xuất hiện trên TV, cũng có thể đi nhậu.

Hạnh Nhược Thủy cười trộm, vươn tay nhẹ nhàng véo má tiểu tử.


Tiểu tử nhanh chóng xoay đầu lại, nếu như cô không nhìn lầm, tiểu tử đây là đang trừng cô. Nhìn dáng dấp, tiểu tử là trách nàng quấy rầy nó. Nghĩ tới những điều này, Hạnh Nhược Thủy cứ thấy vui vẻ. Làm một người mẹ tốt, trong thời gian kế tiếp, nàng không nên quấy rầy tiểu tử nữa.

Thân thể Ưng Trường không đã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, Hạnh Nhược Thủy không thể thấy rõ vẻ mặt của anh. Lặng lẽ lại gần bên cạnh anh. Lúc này cô mới phát hiện ra người trước đây không lâu tinh thần còn sáng láng dường như đã ngủ rồi.

Trên màn ảnh thỉnh thoảng phóng ra ngoài loạt ánh sáng tối, Hạnh Nhược Thủy có thể thấy rõ ngực anh phập phồng, hô hấp vững vàng, cặp mắt nhắm chặt mà ngủ.

Nghĩ đến anh tối hôm qua đi làm chuyện gì, liền biết anh chắc chắn là mệt muốn chết rồi. Hạnh Nhược Thủy liền ngơ ngác nhìn chằm chằm anh hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại.

không biết đã trải qua bao lâu, bàn tay trên vai của nàng rút về, Hạnh Nhược Thủy biết người kia đã thanh tỉnh, ngủ đủ rồi.

" anh cảm thấy phim này như thế nào?" Hạnh Nhược Thủy nhìn chằm chằm màn ảnh, cố làm không biết hỏi. Trong đôi mắt, đều là giảo hoạt.

Ưng Thượng tá sợ run một giây, tinh thần phấn chấn nói: "Đẹp mắt!"

Hạnh Nhược Thủy cười như không cười quay đầu."Thế cái nào đẹp mắt?"

Ưng Thượng tá vò đầu bứt tai một lúc lâu, tầm mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, cũng không nhanh chóng nhìn ra nguyên cớ, chỉ có thể cười ha hả nói: "Dù sao nhìn thật là tốt, cụ thể cái nào cái đẹp mắt, anh cũng không biết nói thế nào."

Hạnh Nhược Thủy cười hắc hắc, sờ soạng cái cằm đầy râu ria của anh. người này, nói láo không sợ! Chỉ là, nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy, nên bỏ qua cho anh thôi.

Khi mọi người còn chưa xem đã, phim kết thúc.

Phúc Yên mắt to vẫn dùng hết sức nhìn chằm chằm màn ảnh không chịu dời đi."Mẹ, mẹ!" Tiểu tử một tay ôm chặt, lôi kéo tay áo Nhược Thủy, một cánh tay chỉ vào màn ảnh đã biến thành phụ đề, hắn còn phải xem đấy.


"Bảo bối, phim đã hết rồi, chúng ta nên về nhà rồi!"

Tiểu tử thu tay lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà tràn đầy thất vọng.

......

Thương Duy Ngã tỉnh táo lại, lập tức gọi điện thoại lại cho Tiếu Nham. "Cậu lập tức phái người đi A thị XXX cùng YYY cục dân chính, một khi phát hiện được người làm tôi cùng Hạnh Nhược Thủy ly hôn, lập tức đem hắn bắt lại."

"Tôi hiểu rõ rồi." Bên kia đáp một tiếng, ngay sau đó lại nói một câu. "Thương, tôi chưa từng thấy anh như vậy, giống như không được tự nhiên."

Thật ra Thương Duy Ngã không biết, người bên kia đang muốn dùng hai chữ "Khó chịu". Gần đến khóe miệng, mới đột nhiên sửa lại.

nhưng Thương Duy Ngã không ngờ tới, người của hắn trên đường đang đuổi đến hướng cục dân chính, bị Liệt Diễm bang ngăn cản. Hai phe giao chiến, hỗn loạn một đoàn. Ngày đó báo cáo lại hiện trường, tin tức lên trang đầu thành phố A.

Mà sau đó, mấy nhân viên làm việc ở cục dân chính nhớ tới chuyện bị súng chỉa vào nửa đêm, kể chuyện làm thủ tục ly hôn, còn thường thường thấy ác mộng.

Khi Thương Duy Ngã thấy được giấy chứng nhận ly hôn được chuyển tới thì bắt đầu giận dữ. Đồ trong phòng, bị hắn đập tan nát. Cuối cùng hung hăng nện mấy quyền ở trên tường, tay của hắn lập tức liền chảy máu.

"Hạnh Nhược Thủy, em đừng mong chạy trốn!" Từng chữ từng câu, từ kẽ răng phun ra.

Trong mắt của hắn lóe lên âm khí, khiến người bên cạnh không khỏi cảm thấy một trận run người. Mỗi một người đều căng thẳng, thần kinh cùng kéo căng như dây cung.

Thương Duy Ngã cầm điện thoại di động lên, bắt đầu ấn dãy số. hắn đưa điện thoại di động để bên tai, máu trên mu bàn tay theo khoé chảy về phía cánh tay, chảy ra một dấu vết màu đỏ, quỷ dị vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận