Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Có người đi tới, dẫn cô đi về hướng phòng ngủ.

Hạnh Nhược Thủy sợ sệt một hồi lâu, mới đi theo. Cô vẫn nhớ gian phòng kia, đơn giản là trí nhớ của cô rất tốt.

người nọ mở cửa, làm một tư thế xin mời.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đi vào, ngạc nhiên phát hiện, bố trí trong gian phòng không có bất kỳ sự thay đổi nào. Năm đó cô để lại những đồ đạc gì thì vẫn còn đặt ở vị trí cũ. Chỉ là trong phòng thiếu đi hơi người nhưng vì thường xuyên quét dọn, cho nên sạch sẽ, gọn gàng. Cô nhìn những vật dụng một thời đã rất thân thuộc. Từ chiếc giường với khung màn màu tìm công chúa đến bộ ga đệm họa tiết violet… ở đâu đó vẫn còn vang vọng lại tiếng cười đùa của cô và Thương Duy Ngã.

Thời gian yêu nhau, mặc kệ là cùng nhau làm gì cũng đều cảm thấy rất vui vẻ. Lúc không còn yêu, dù là liếc mắt nhìn cũng đều là đau đớn. Cô lại nhìn trên bàn còn có chiếc laptop màu hồng, kiểu dáng thịnh hành nhất thời gian đó. Cô lúc ấy rất ít tới đây nên nghĩ không cần lãng phí tiền mua máy vi tính. Thương Duy Ngã còn ôm cô, cười ở bên tai cô nói: “Nhược Thủy, em không biết chồng em không có chỗ tiêu tiền sao?”

Cô lúc ấy nói: “Vậy anh tại sao còn cố gắng kiếm tiền như vậy làm gì chứ?”

Thương Duy Ngã nói: “ anh muốn hưởng thụ quá trình này. Vậy nếu không anh mua một chức quan rồi lăn lộn quan trường nhé?”

Từng chữ từng chữ rỡ ràng ở bên tai, giống như mới ngày hôm qua.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đem khởi động máy vi tính, lau lại màn hình cho sạch sẽ. Chạm tới bàn gõ bên trái, cô lúc này lại nhìn thấy hình những động vật nhỏ được dán rất dễ thương.

Cô lại đi tới tủ treo quần áo, chậm rãi kéo ra. Đập vào mắt là một núi quần áo. Xuân, hạ, thu, đông đều có. Nhìn kĩ tất cả đều là trang phục năm đó Thương Duy Ngã sai người chuẩn bị cho cô. Đa phần màu sắc đều rất nhẹ nhàng thanh thuần bởi lẽ lúc đó cô mới hơn hai mươi tuổi, cô luôn thích sự mộc mạc giản dị.

......

Tất cả tất cả, đều vẫn như năm đó, thời gian ba năm vừa qua dường như không hề tồn tại. Giống như cô chỉ là buổi sáng đến trường đi học, bây giờ lại trở về nhà. Một lát nữa, sẽ có một lồng ngực rộng lớn, ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, dịu dàng gọi tên của cô…

nhưng lòng người đã sớm thay đổi. Năm đó yêu nhau nồng nàn, say đắm nay chỉ còn lại thù hận, rốt cuộc là ai đã sai?

Hạnh Nhược Thủy dùng sức hít một hơi, nhắm mắt lại, lệ tuôn nơi khóe mắt.

Cô kinh ngạc phát hiện, trong phòng máy vi tính là có thể kết nối Internet. Thương Duy Ngã hoàn toàn không sợ cô lợi dụng Internet để liên lạc với bên ngoài, bởi vì anh tự tin cô trốn không thoát.

Trên thực tế, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn cầu cứu ai cả. Bởi vì cô biết người có thể chống lại Thương Duy Ngã chỉ có Trường không. Chỉ là giờ phút này trong lòng cô hết sức mâu thuẫn: một mặt, cô hi vọng Trường không có thể đem cô ra khỏi “nhà tù” này; mặt khác, cô cũng hiểu thương Duy Ngã nhất định bày ra thiên la địa võng, cô không hy vọng Trường không gặp chuyện nguy hiểm. Hai loại ý tưởng đấu trang gay gắt, trước mắt cô cũng không biết mình muốn gì nữa?

Hạnh Nhược Thủy hướng về phía màn ảnh máy vi tính, rốt cuộc mở ra văn bản word. Thời điểm tâm trạng không, linh cảm là mãnh liệt nhất. Cô đột nhiên lại có rất nhiều cảm xúc. Cô tạo một bài viết mới, đổi tên thành “ Làm vợ sói.”

Cô ngồi trước máy vi tính gõ lách cách lách cách, thần kinh từ từ buông lỏng, cô hoàn toàn đắm mình vào thế giới về đoạn tình cảm với Thương Duy Ngã mà cô đang hồi tưởng lại. Thời gian nhanh chóng trôi qua mà cô vẫn không thoát ra được.

Lúc Thương Duy Ngã trở lại, nhẹ nhàng mở chốt cửa, liền thấy cô ngồi ở trước máy vi tính gõ.

anh nghiêng người đứng dựa ở cửa một lúc, mới chậm rãi đi vào, dừng ở sau lưng của cô. Thấy rõ ràng cô đang viết tiểu thuyết, anh khẽ ngạc nhiên. Năm đó, anh biết cô ở trường học chính là “ tài nữ văn học”. Nhìn tên tiểu thuyết “ Làm vợ sói”.

“ Làm vợ sói? Con sói này là anh hay là Ưng Trường không?" anh đột nhiên mở miệng.

"A a ——" Hạnh Nhược Thủy bị đột nhiên giọng nói của Thương Duy Ngã dọa sợ đến thét chói tai, đột nhiên quay đầu lại nhìn, thấy rõ người trước mắt, trái tim lúc này mới lại từ từ bớt hoảng sợ.

Biết là anh, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn đáp lời, lại quay đầu đi. Đem bài viết thu nhỏ xuống, mở ra Tân Lãng xem tin tức.

Thương Duy Ngã cũng không bỏ qua cho cô, đưa tay đem quay gương mặt của cô lại, khẽ nâng lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh hỏi. “Con sói này là anh hay là Ưng Trường không, hả?"

“Có liên quan gì tới anh?” Cô đẩy ra ngón tay của anh, lạnh lùng hỏi. Trong lòng, lại khẩn trương đến không thở được.

Thương Duy Ngã nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên khóe miệng khẽ cười, môi mỏng hé mở: “Nếu như em không nói, anh liền hôn.”

Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn thua ở độ vô sỉ, chỉ đành phải dời tầm mắt đi tức giận trả lời. “Chỉ là tiểu thuyết, cũng không phải là truyện ký.”

“Nguyên mẫu nhân vật kia là ai?” Thương Duy Ngã lại đem mặt của cô xoay trở lại, cố chấp muốn đáp án từ cô.

Hạnh Nhược Thủy cực kỳ tức giận. “Dù sao không phải là anh!”

Cô nói vừa dứt, Thương Duy Ngã đã nắm lên con chuột.

Hạnh Nhược Thủy hoảng sợ. “ anh làm gì đấy?” Cô vội vàng đưa tay muốn đoạt lại con chuột.

Thương Duy Ngã dễ dàng bắt đươc hai tay của cô, sau đó ở trước mặt cô đem bài cô vừa viết xóa đi.

“Cái tên khốn kiếp này, anh làm gì đấy? Tôi viết tiểu thuyết mắc mớ gì tới anh, khốn kiếp!” Hạnh Nhược Thủy thấy tâm huyết của mình bị hủy bỏ tức đến độ muốn khóc. Cô viết tiểu thuyết, từng chữ từng câu cũng đã dùng hết tâm huyết, giống như là đứa bé của cô vậy!

Thương Duy Ngã nhàn nhạt nhìn cô giãy giụa, trong đôi mắt bắt đầu ướt trông càng thêm phần điềm đạm đáng yêu.

Hạnh Nhược Thủy không thoát được sự kiềm chế của anh, vừa khóc vừa cúi đầu cắn một cái lên mu bàn tay của Thương Duy Ngã. Hung hăng, dùng tất cả hơi sức. Vừa cắn vừa rơi nước mắt.

Thương Duy Ngã bị cắn rất đau, nhưng vẫn không nhúc nhích. Chỉ là bộ dạng cô lúc này y như một tiểu cô nương, ngay cả hành động phản kháng cũng ngây ngô đáng yêu như vậy. Trong lòng Thương Duy Ngã một góc nào đó trở nên mềm mãi khác thường.

anh đã rất nhiều lần hỏi ông trời: tại sao lại để Nhược Thủy là con gái của bà ta? Tại sao?

nhưng là, ông trời không có cho anh bất kỳ câu trả lời nào. anh cũng chỉ có thể mặc cho kí ức năm ấy hóa thành nỗi thù hận, như cỏ hoang sinh sôi khắp nơi. Đem anh và cô vây tròn, kìm chặt cùng nhau khổ sở giãy giụa.

Hạnh Nhược Thủy cắn Thương Duy Ngã đến mệt mỏi, rốt cuộc buông lỏng miệng ra, ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt. Cô tốn gian hơn nửa ngày mới vất cả viết ra được một đoạn chuyện xưa, hiện tại bị anh ta xóa đi hết.

Thương Duy Ngã nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được cười, thật là một đứa ngốc. anh buông hai tay của cô ra, giơ tay lên lau đi nước mắt của cô. “Cũng chỉ là mấy chữ thôi, viết lại không phải là được à?”

Hạnh Nhược Thủy hất tay của anh, lớn tiếng kêu: “Đó là bởi vì anh căn bản không có tâm. An cho rằng cái gì cũng có thể làm lại? anh tưởng làm lại thì có thể giống như ban đầu sao?”

Coi như những con chữ kia đều là chính cô nghĩ ra, thì viết lại cũng không thể giống nhau như đúc được.

Thương Duy Ngã có chút sợ sệt nhìn cô xoay người sang chỗ khác muốn đem tài liệu tìm trở về. Đợi cô rốt cuộc nhớ tới việc tìm kiếm trong thùng rác của máy tình thì bộ dạng chính là một đứa bé nở nụ cười ngây ngô.

Thương Duy Ngã cố ý đem bàn tay hướng con chuột. Cô lập tức sợ đến mức lấy tay ôm con chuột ở trước ngực, cảnh giác anh nhìn chằm chằm. Cô so với trước kia gầy hơn rất nhiều, con mắt to gay gắt. Bên trong ánh mắt ấy là vẻ kinh hoảng, giống như con thỏ nhỏ nhìn thấy sói xám.

Hạnh Nhược Thủy ôm thật chặt con chuột, co rúm thân thể. Ánh mắt của Thương Duy Ngã luôn khiến cô sợ hãi nhưng cô lại không dám dời đi tầm mắt, sợ anh lại làm chuyện xấu xóa đi tiểu thuyết của cô!

Thời điểm cô căng thẳng như vậy, Đột nhiên Thương Duy Ngã xoay người đi ra ngoài. Cô có chút không giải thích được, nhưng nhẹ nhõm thở phào một cái. Sững sờ một hồi, cô vội vàng xoay người, đem tiểu thuyết chuyển đến một file tài liệu bí mật. Lúc này mới cảm thấy an toàn, yên lòng ngồi xuống, tiếp tục viết.

Mãi cho đến buổi tối, Thương Duy Ngã cũng không trở về. Bữa ăn tối là Hạnh Nhược Thủy ăn một mình, lần này anh không có bố trí người làm trong nhà mà muốn chính cô làm tất cả mọi chuyện.

Hạnh Nhược Thủy cũng không suy nghĩ trong hồ lô của anh mua bán thuốc gì, Thương Duy Ngã không phải người cô có thể đoán được. Lặng lẽ ăn xong cơm tối, cô đem mình nhốt ở trong phòng, tắm rửa qua liền ngồi viết tiểu thuyết, mãi cho đến mở mắt không ra mới bò lên giường ngủ.

......

Thương Duy Ngã rời khỏi biệt thự Vân Thiên liền lái xe tới một khách sạn trong thành phố, đi thẳng lên gian phòng trên tầng mười tám.

anh còn chưa tới cửa, người bên trong nghe được tiếng bước chân, vội vàng đem cửa mở ra. Giống như một phi tử chờ đợi quân vương, chờ đợi anh giá lâm.

“ anh tới rồi!” Như Minh Nguyệt nhàn nhạt cười đóng cửa lại, xoay người thay anh cởi bỏ áo khoác, treo lên cái kệ bên cạnh.

Bộ dạng Thương Duy Ngã giống như một vị hoàng đế, ngồi trên ghế sofa, chân dài duỗi một cái, cả người liền buông lỏng xuống.

Như Minh Nguyệt đem mới trà vừa mới pha rót vào chén, kiểm tra lại độ ấm. Bưng trà để ở trước mặt anh, mình thì ngồi xuống bên cạnh anh. Cô cũng không hỏi, chỉ là dịu dàng nhìn anh.

Thương Duy Ngac nhắm chặt mắt buộc mắt. Một hồi lâu mới mở ra. Bưng chén lên uống một ngụm trà, vừa nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt, con mắt sắc nhất thời có chút khó hiểu.

Như Minh Nguyệt vẫn như cũ nhàn nhạt mà cười. Một giây kế tiếp, cô liền bị người đàn ông nhào tới đè ở trên ghế sofa. Thô lỗ cởi hết quần áo của cô, thô lỗ tiến thẳng vào cô. Thời điểm, anh tiến vào có chút đau, nhưng cô đã sớm quen. Mỗi một lần tâm tình của anh không tốt luôn luôn thô lỗ như vậy. nhưng thời gian anh tìm đến cô thì hơn phân nửa chính là tâm tình không tốt.

Qua thật lâu, người đàn ông phát ra một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó xụi lơ ở trên người của cô. Như Minh Nguyệt chống đỡ trọng lượng của anh, cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, nhưng vẫn không nhúc nhích cũng không có nói. Hai người đều không mở miệng, chỉ có mập mờ thở dốc nồng đậm.

Như Minh Nguyệt ôm lấy anh, hưởng thụ giờ khắc an tĩnh này. Cũng chỉ có lúc này, cô có thể lừa gạt mình, người đàn ông này là thuộc về cô. Lưu luyến si mê nhiều năm như vậy, người khác đều coi thường cô, cô cũng cảm giác mình có phần đáng bị coi thường. nhưng cô yêu anh nên không có lựa chọn nào khác.

Một lát sau, Thương Duy Ngã từ trên người cô rút ra nằm xuống, một thân ướt mồ hôi.

Như Minh Nguyệt tự động nằm úp sấp trên người anh, mặt dán trên ngực của anh, nghe nhịp đập mạnh mẽ trong ngực anh. Ngực của cô có một vết sẹo hình tròn, rất dễ dàng đoán được đó là vết thương do đạn bắn.

Thương Duy Ngã nhắm mắt lại, ôm eo thon của cô, cũng hưởng thụ giờ phút an tĩnh này. Đây chính là nguyên nhân Như Minh Nguyệt vẫn có thể ở lại bên cạnh anh, cô rất an tĩnh, cũng không lắm mồm.

Hai người lặng lẽ nằm một hồi, Như Minh Nguyệt chống thân thể lên, cúi đầu nhìn anh. “Có đói bụng không? em làm chút gì cho anh ăn?”

Thương Duy Ngã giống như là không nghe thấy, một lát sau mới ừ một tiếng.

Như Minh Nguyệt hôn anh một chút, chống thân thể mềm mại, liền hai chân đứng lên đều ở run rẩy. anh thể lực tốt, mỗi lần luôn có thể khiến cho cô ngón tay cũng không nhúc nhích được. nhưng cô vẫn cố gắng mặc lại quần áo, đi phòng bếp làm thức ăn cho anh.

Đợi Như Minh Nguyệt vào phòng bếp, Thương Duy Ngã cũng ngồi dậy, rút ra một điếu thuốc. Ngậm lấy điếu thuốc, đem quần lót mặc vào, đi tới phòng bếp nghiêng người dựa vào cửa, nhìn Như Minh Nguyệt nấu cơm. Chậm rãi thổi ra khói thuốc, giờ khắc này đầu óc nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh.

Như Minh Nguyệt vừa nấu cơm vừa quay đầu nhìn người đàn ông đứng ở cửa, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “ em nhường cho anh tắm trước, nhớ tắm nước nóng nhé!”

Thương Duy Ngã ừ một tiếng, như chuyện đương nhiên hưởng thụ phục vụ của cô.

Vì vậy Như Minh Nguyệt đi vào phòng tắm, thay anh chuẩn bị. Lấy ra khăn tắm, lại đến tủ treo quần áo tìm ra bộ quần áo mặc ở nhà của anh, xếp lại chỉnh tề trong phòng tắm cho anh.

Thương Duy Ngã đem điếu thuốc hút dở để vào gạt tàn, lột quần lót nằm vào trong bồn tắm.

“Nước đủ ấm chưa anh?” Như Minh Nguyệt lấy tay thử nước, hỏi.

Thương Duy Ngã không lên tiếng, duỗi bàn tay, đem cô lôi vào trong bồn tắm. Nghiêng người, liền đem cô đặt ở trên người.

Như Minh Nguyệt chỉ tới kịp kêu lên một tiếng sợ hãi thì đã bị anh đặt ở dưới thân. Ngay sau đó người đàn ông hôn dọc theo cổ cô, bàn tay thô lỗ xé toang y phục của cô. Tháo ra quần lót, liền đi thẳng vào cô.

Trong lúc nhất thời, trong phòng tắm lại bao phủ bởi một lớp sóng nhiệt.

Chờ thức ăn bưng lên bàn, đã là ba giờ sau. Trên bàn cơm, hai người từ tốn ăn tuân thủ nguyên tắc không nói chuyện.

Ăn cơm xong, liền vùi ở trên sô pha xem ti vi. Thương Duy Ngã cầm bấm điều khiển ti vi chăm chú theo dõi bản tin tài chính.

Như Minh Nguyệt tựa vào ngực anh, cô thật ra thì không thích xem nhưng vẫn rất nghiêm túc theo dõi. Bởi làm như vậy, sẽ khiến cô cảm thấy, mình sáp nhập vào thế giới của anh, mà không phải bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Thời gian từ từ trôi qua rất nhanh liến đến đêm.

Như Minh Nguyệt rốt cuộc lấy dũng khí hỏi: “ anh tối nay ở lại sao?" Dứt lời, cô ngừng thở, chờ anh trả lời. Trong lòng, thật ra thì không ôm bao hi vọng.

Thương Duy Ngã ừ một tiếng.

Như Minh Nguyệt nhất thời lúm đồng tiền nở rộ như hoa, vui mừng đi chuẩn bị giường

Ban đêm, Thương Duy Ngã ngủ thiếp đi.

Như Minh Nguyệt tựa vào trong ngực của anh, một chút cũng không có buồn ngủ. Trong bóng tối, cô nhìn gương mặt ngủ say của người đàn ông, rất muốn đưa tay đi sờ sờ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhìn.

Như Minh Nguyệt biết, Hạnh Nhược Thủy trở lại. anh đang muốn giữ cô ấy lại bên cạnh. Trong lòng của Thương Duy Ngã cuối cùng cô cũng chỉ là công cụ tiết dục mà thôi.

Từ từ, hốc mắt Như Minh Nguyệt đã có chút ươn ướt. Cô vội vàng khống chế tâm tình, không thể để cho mình bật khóc. Cho dù là nhẹ nhàng khụt khà khụt khịt, Thương Duy Ngã cũng sẽ tỉnh.

Đêm dài đằng đẵng rốt cuộc cô thức trắng.

Rạng sáng tầm bốn giờ, Như Minh Nguyệt mới vừa ngủ. Liền đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh đánh thức, cô sợ sệt một hồi lâu. Nghe được trong miệng anh kêu “Nhược Thủy”, cũng biết anh lại nằm mơ thấy Hạnh Nhược Thủy rồi.

Như Minh Nguyệt khổ sở cười một tiếng, nhưng vẫn là buông lỏng thân thể, thừa nhận anh vô tình. Cái loại đau đớn này ở trong đêm khuya tĩnh mịch lại càng đặc biệt rõ ràng.

Cô đưa tay sờ sờ ngực trái, giống như nơi đó cũng đau.

Nhắm mắt lại, cô ôm lấy cổ của anh. Khóe mắt, chảy xuống một giọt lệ. Mà người đàn ông nằm bên cạnh cô, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Mặc dù là hiểu biết rõ rồi, cũng sẽ không quan tâm. Cô với anh, cũng chỉ là công cụ phát tiết thôi.

Cô không phải sớm biết sao? nhưng vì sao còn là đau đến quặn thắt như vậy?

......

Thành phố Z xa xôi.

không có Nhược Thủy tâm sự, Phó Bồi lại mới vừa đi không thể thường về nhà. Đàm Bội Thi ngày ngày vô cùng chán nản. Nhất là nhớ tới việc mình không ngăn cản Nhược Thủy đi đón Phúc An mới khiến cô mất tích thì lần nào cũng tự trách đến gan phổi lộn nhào.

Vì vậy, qua năm, cô tìm cho mình một phần công việc. Cô làm quản lý tại một công ty quảng cáo nhỏ. Công việc có chút đơn giản nhưng cô muốn làm.

Đàm Bội Thi còn nhớ rõ, Nhược Thủy đã từng tính toán về chuyện này. Ban đầu họ còn thương lượng, sau khi tốt nghiệp cùng nhau mở một công ty quảng cáo tự mình làm chủ. Chỉ là sau một chuyến du lịch, cô gặp được Phó Bồi, cứ như vậy từ rung động tới yêu, vừa tốt nghiệp đã tới rồi Thành phố Z. Mà Nhược Thủy bên cạnh Thương Duy Ngã, tự nhiên không thể nào chạy đến đây. Kế hoạch cứ như vậy, bị nhỡ.

Thời gian Nhược Thủy tới Thành phố Z, cô cũng làm ở công ty quảng cáo. Công ty nhỏ sống không phúc tạp, sáng chin giờ đi làm chiều năm giơ tan ca, cũng nhẹ nhõm. Tiền lương của Phó Bồi mới đủ bọn họ mà sống tốt qua ngày, cho nên cô cũng không có mãnh liệt muốn kiếm tiền.

Đàm Bội Thi dừng hai tay đang gõ bàn phím, ngáp lớn rồi duỗi cái lưng mệt mỏi. Phòng làm việc tại công ty có chút không tốt, ngồi lâu eo mỏi lưng đau, đầu vai cũng không thể cử động được.

Đàm Bội Thiđứng lên, hoạt động tay chân. Nhân tiện đứng lên đi bộ một chút, xem mấy trợ lý đang làm gì. Nhắc tới trợ lý của mình, Đàm Bội Thi đã cảm thấy đau đầu nhức óc. Ngộ tính không cao, lại học không tốt, một chút chuyện đều phải dạy đến mấy lần mới làm được, đừng nói gì đến kiểu học một suy ba.

Chạy hết một vòng, than thở trở lại chỗ ngồi. Vừa quay đầu, liền nhìn đến lịch ngày để bên trái bàn làm việc, đã có rất nhiều vòng khoanh rồi. Lần này, thời gian làm nhiệm vụ vủa Phó Bồi có chút dài.

Đưa tay đem lịch ngày lấy tới, sơ lược lật một phen, đã thật lâu không có gặp Nhược Thủy rồi, không biết cô ấy ra sao?

Nghĩ tới đó trong lòng cô lại bắt đầu khó chịu. Đang lúc này, điện thoại di động vang lên. “Alo!”

“Xin chào, xin hỏi là Đàm tiểu thư sao?”

“ là tôi.” Đàm Bội Thơ nghĩ thầm, sẽ không bán bảo hiểm chứ.

“Đàm tiểu thư Xin chào, tôi là công ty chuyển phát nhanh, bên chúng tôi muốn chuyển đồ gửi đến chỗ cô, xin hỏi cô bây giờ ở nhà không?"

Chuyển phát? Giống như thật lâu không có ai gửi chuyển phát cho cô? Chẳng lẽ là Phó Bồi muốn tạo bất ngờ cho cô? “Xin lỗi, tôi bây giờ không ở nhà. Khoảng tầm năm rưỡi có tôi ở nhà, khi đó đưa tới có được không?"

“ không thành vấn đề. Hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, Đàm Bội Thơ cau mày nghĩ đến người nào sẽ gửi đồ cho cô. Phó Bồi nhà cô bình thường không có loại tế bào lãng mạn này, thôi đến lúc đó tự nhiên biết.

“Mỹ nữ, tối nay có rảnh rỗi hay không, tôi mời em ăn cơm?” Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông đi tới. Chiều cao của anh ta phải trên một mét tám, vóc người không tệ, ngũ quan không tồi. Chính là vừa nhìn đa thấy rất phong lưu.

Đàm Bội Thi không cần ngẩng đầu, vừa nghe giọng điệu này cũng biết là ai tới rồi. Đây hẳn là Tổng giám phòng thiết kế sáng tạo Lục Dực Minh, người này rất tài hoa chỉ có điều phong lưu không kiểm soát nổi.

Nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, Đàm Bội Thi nói: "Ngại quá, không rảnh. Còn phải nhắc nhở Lục Tổng giám, bản thân tôi đã có chồng rồi, về sau đừng coi tôi đối tượng của anh.”

Lục Dực Minh lơ đãng, ngồi xuống ở ghế đối diện cô. “Cái này thì có quan hệ gì chứ? Chúng ta chỉ là ăn một bữa cơm, tâm sự, cũng không phải là lên giường, đúng không?"

Đàm Bội Thi muốn tìm ngay thứ gì đó đập cho anh ta một phát: “Dẫu gì cũng là người có học, nói chuyện văn minh một chút. Cút đi, bà đây đối với anh không có hứng thú.”

Lục Dực Minh đôi tay đặt lên bàn, nghiêng tới trước. “ anh nói này mỹ nữ, làm vợ quân nhân cuộc sống rất khô khan rất tịch mịch, cùng làm quả phụ không sai biệt lắm. em cũng không nghĩ nên vui đùa một chút sao?”

Đàm Bội Thi khinh bỉ nhìn anh. Thật may là Phó Bồi nhà cô rất chung tình, đụng phải người như Lục Dực Minh không phải là giận đến hộc máu mà chết thì quá nhẹ nhàng. “Cho anh mười giây, cút ra khỏi phòng làm việc của tôi, nếu không tôi liền đập chết anh cho xem.”

Cô ghét hai chữ “Thủ tiết” này! Bởi vì lính trinh sát công việc rất nguy hiểm, làm vợ cô lúc nào cũng lo lắng không yên, hơn không được phép như vậy nói hưu nói vượn.

“Này! này! này, không cần ác như vậy chứ?”

Đàm Bội Thi tai mặc kệ anh ta, trong miệng vẫn đếm số, cầm lên cuốn sách cuối bàn vòng qua bàn làm việc. “ 2, 1!” Cầm đồ liền đập.

Lục Dực Minh ôm đầu chạy trốn ra ngoài rồi, vừa chạy vừa kêu “Cô bạo lực vừa thôi!”. Chỉ là đủ cay, đủ mùi vị!

Rất nhanh liền đến giờ tan ca, Đàm Bội Thi chỉ chờ có thể liền chạy lấy người. Vừa mới đến cửa chung cư, nhân viên bưu kiện liền gọi điện thoại cho cô.

Đi thật nhanh tới cửa nhà, Đàm Bội Thi nhìn đống đồ mà ngớ người. Ba cái rương lớn, đây giống như vừa mới dọn nhà mới đúng. “ Đây là thứ gì a?”

Cô vừa hỏi, vừa cầm lấy hóa đơn. Thành phố Y? Đó không phải là Nhược Thủy sao? nhưng chỉ có địa chỉ, không có số điện thoại.

Đàm Bội Thi nhất thời mừng như điên, vội vàng mở ra một cái rương ra. Bên trong là y phục hầu như cô chưa từng thấy Nhược Thủy mặc qua. Mở ra cái rương thứ hai, đồ dùng của cô. Rương thứ bà là một máy laptop.

Nhân viên bưu kiện đi sau, cô bắt đầu đem tất cả đồ vật lật đi lật lại, rốt cuộc ở phía dưới cùng một cái rương phía dưới tìm được một tờ giấy —— Bội Thơ, mình rất mau sẽ trở về!

không có ký tên, nhưng là chữ viết này Đàm Bội Thi rất quen thuộc!

Cô cầm trang giấy nho nhỏ, cơ hồ muốn khóc lên. Nhược Thủy không có việc gì, cô ấy sắp trở về rồi! không được, phải gọi điện thoại cho đội trưởng! Nhấn số xong mới lại nghĩ tới, đội trưởng cùng Phó Bồi đang đi làm nhiệm vụ.

Trong lòng cô vui mừng được không kể nổi, cô rất muốn tìm người chia sẻ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi điện thoại cho Hiên Viên Kỳ.

Hiên Viên kỳ cúp điện thoại, không tới nửa giờ liền chạy tới.

Đàm Bội Thi trong quá trình đợi anh, kích động đến không muốn làm cơm.

“Chuyện gì xảy ra?” Hiên Viên Kỳ vừa vào cửa liền hỏi.

Đàm Bội Thi đem tờ giấy cùng đơn chuyển phát đưa cho anh. “ anh xem, đây là chữ của Nhược Thủy. Những thứ đồ này, đều là cô gửi đến đây. Đơn chuyển phát ghi địa chỉ là thành phố Y.”

Hiên Viên kỳ nhìn nét chữ trên trang giấy liền hỏi ngay: “ Có chắc chắn đây là chữ của Nhược Thủy không?”

“Dĩ nhiên, hai chúng ta là chị em thân thiết, sẽ không nhầm đâu.”

“Tôi lập tức đến thành phố Y." Hiên Viên Kỳ cầm hóa đơn chuyển phát đơn, xoay người muốn đi ra cửa.

“Tại sao? Cô ấy không phải nói trở về rồi sao?” Đàm Bội Thikỳ quái đuổi theo.

“ Tôi sợ trên đường có cái gì sơ xuất. Đừng quên Thương Duy Ngã cũng ở đây tìm cô."

"Tôi với anh cùng đi.”

“......”

Hai người ngồi máy bay tư nhân của Hiên Viên Kỳ, trong đêm bay đến thành phố Y. nhưng khi đến nơi, phòng ốc đã không còn người ở.

Hiên Viên kỳ rất nhanh liền tra ra được cô ấy đã đổi tên rồi, từng làm giáo viên tại một trường tiểu học, hai tuần trước đã xin từ chức. anh lại cử người điều tra ghi chép các chuyến bay, phát hiện cô có đặt vé, nhưng ngày hôm đó không có lên máy bay.

Giằng co cả đêm, hai người vô cùng lo lắng. Vé máy bay đặt một tuần trước, cô không có theo kế hoạch trở về thì chỉ có thể bị người ta mang đi.

Đàm Bội Thi xụi lơ tựa vào trong ghế. Mừng rỡ rồi lại lo lắng thật sự là quá giày vò rồi. “Cô ấy có thể hay không......”

“Tôi lập tức cho người đi thăm dò tình hình bên phía Thương Duy Ngã.”

......

Liên tiếp mấy ngày, Thương Duy Ngã đều biến mất không còn thấy bóng dáng.

Hạnh Nhược Thủy cũng không hỏi, lại càng không suy nghĩ. Mỗi ngày trừ ăn cơm rồi tắm ngủ, những thời gian còn lại cô đều ngồi trước máy vi tính viết tiểu thuyết.

Như thế qua năm sáu ngày khô khan nhưng bình tĩnh.

Ước chừng buổi tối ngày thứ bảy, lúc Hạnh Nhược Thủy đang dùng cơm thờ thì Thương Duy Ngã trở lại.

Hạnh Nhược Thủy theo bản năng đứng lên chạy lên lầu.

“em tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm tiếp đi.” Thanh âm lạnh lùng của Thương Duy Ngã vang lên ở phía sau.

Hạnh Nhược Thủy khẩn trương suy nghĩ, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô nghe thấy được, từ trên người anh tản mát ra mùi rượu nồng nặc. Xem chừng anh. nhưng nhìn bộ dáng của anh ta lại không giống như là say.

“Nhớ anh sao?” Thương Duy Ngã đột nhiên nghiêng người tới gần cô, hỏi.

Hạnh Nhược Thủy lúc này mới phản ứng được, cô đã nhìn anh quá lâu. Tầm mắt vội vàng cụp xuống, mãnh liệt ăn cơm trong bát. Kết quả bởi vì quá gáp cô bị sặc, ho khan mãi không dứt.

Thương Duy Ngã tựa hồ thật vui mừng thấy cô kinh ngạc, cúi đầu nở nụ cười.

Hạnh Nhược Thủy được quan tâm mà mặt đỏ bừng, lại ăn vài miếng, buông bát xuống tính toán trốn về trong phòng cho xong.

“Ngồi xuống!” Thương Duy Ngã nhàn nhạt ra lệnh, tầm mắt canh chừng cô làm cho người khác không khỏi tê dại da đầu.

Hạnh Nhược Thủy nhắm mắt nhìn thẳng anh, cường điệu nói: “Tôi ăn no rồi.”

“ anh còn chưa ăn no.” anh nhìn cô, trên mặt không lộ vẻ gì.

Hạnh Nhược Thủy biết, trước khi anh ta chưa ăn no, cô tốt nhất đừng rời bỏ, nếu không anh ta sẽ ăn luôn cả cô. Vì vậy, cô tức giận ngồi xuống. Nhìn anh ta nhàn nhã ăn cơm, cô lại hận nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc chờ anh ăn no rồi, Hạnh Nhược Thủy lập tức đứng lên, sợ anh lại gây khó khăn liền nhanh chân liền hướng trên lầu mà chạy.

Thương Duy Ngã tầm mắt đuổi theo bóng dáng cô, cho đến không nhìn thấy mới chậm rãi thu hồi lại. Khóe miệng lạnh lùng, từng chút từng chút nhếch lên. 

Hạnh Nhược Thủy chạy về gian phòng, đem cửa cho khóa lại, đứng dán tại cửa thở dốc không phải do chạy bộ, mà là sợ! Cũng may, Thương Duy Ngã không có nữa ép cô ở, cũng không có đi theo!

Cô điều chỉnh tốt lại nhịp tim, đứng ở cửa một lúc mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Hôm nay viết cả ngày, mắt cô hơi mỏi chút. Cô tiện tay mở ra một tiết mục ca nhạc giải trí.

Thời điểm Hạnh Nhược Thủy đang nghiêm túc xem thì có người ở gõ cửa. Tiếp liền nghe được thanh âm của Thương Duy Ngã muốn cô mở cửa.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đứng lên, suy tính mở hay không mở cửa. Trong lòng cô không muốn mở, nhưng lại sợ Thương Duy Ngã tức giận một cước đem cửa đạp đổ. Cô do dự thật lâu đứng lên ngồi xuống không yên. Cô đang nghe ca nhạc, làm bộ như không nghe thấy, biện pháp này cũng tốt lắm.

Tiếng gõ cửa vang lên một lúc liền ngừng lại.

Hạnh Nhược Thủy không tin là Thương Duy Ngã bỏ qua cho cô, chắc chắn anh ta có biện pháp khác. Trong nội tâm cô có chút bất an, suy tính xem có nên tới mở cửa không?

Cô đứng lên, đi tới bên cửa. Thời điểm, đang do dự ngoài cửa vang lên thanh âm va chạm của chìa khóa. Cô cả kinh, cửa đã mở ra. Cô theo bản năng dùng sức nắm khóa cửa.

“Buông ra!”Thanh âm lạnh lùng của Thương Duy Ngã vang lên.

Hạnh Nhược Thủy cắn răng, không muốn buông tay.“Tôi, tôi muốn đi ngủ rồi!"

nhưng căn bản Thương Duy Ngã không để ý tới cô, thoáng dùng sức, cửa liền bị đẩy ra. Chút sức ít ỏi của cô đối với anh mà nói không khác gì trứng chọi đá.

Hạnh Nhược Thủy mắt thấy không ngăn được, vội vàng lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Thương Duy Ngã nhìn cô một cái, trở tay đóng cửa lại. Lại nhìn lướt qua máy vi tính trong phòng.

Hạnh Nhược Thủy cho là anh lại muốn xóa tiểu thuyết của mình, vội vàng chạy tới, đem máy vi tính tắt đi. Dựa vào bàn máy tính, xoay người lại theo dõi anh.

Thương Duy Ngã không nhịn được môi hơi cong một lên, từng bước từng bước đến gần. Giơ tay lên, từng cái từng cái cởi ra nút áo sơ mi.

“em nghĩ như thế nào?’ Hạnh Nhược Thủy toàn thân tóc gáy đều dựng đứng. Bàn máy tính một bên có con dao gọt trái cây, cô vội vàng cầm lên chộp trong tay. “ anh đừng có qua đây!”

Thương Duy Ngã lại càng không ngừng cười. “Nhược Thủy, em ngay cả giết gà giết vịt còn không dám nhìn, còn một bước lên trời muốn giết người sao?”

“ anh đừng có dọa tôi, anh xem tôi có dám hay không!” Hạnh Nhược Thủy cố tỏ vẻ cường thế, mạnh mẽ làm nhưng không biết kiểu này chính là giấu đầu hở đuôi.

“Nhược Thủy, ban đầu anh không muốn, cho nên em đã tránh được. Hôm nay anh nghĩ muốn em, như vậy em vô luận như thế nào cũng trốn không thoát đâu. Cho nên, em nên bỏ dao xuống, chớ tổn thương mình.”

Hạnh Nhược Thủy nuốt nước miếng, cắn chặt răng, tay nắm chuôi dao đã trắng bệch.

Hai tư tuổi, cô vẫn làm điều tốt giúp đỡ mọi người, chưa bao giờ từng tổn thương qua người nào. Này dùng dao đi đả thương người, cô nghĩ cũng không dám nghĩ. nhưng là, cô không thể để cho Thương Duy Ngã xâm phạm thân thể của cô, không thể!

“Vậy thì thử một chút đi, Nhược Thủy, xem em có chút lòng dạ ác độc nào không?” Thương Duy Ngã cũng không vội nhào tới, mà là từng bước từng bước đến gần.

Thật ra thì anh vốn là không có ý gì khác, chỉ là muốn đem nút áo sơ mi cởi ra mà thôi. Mà cô nhận định anh muốn làm việc gì gì đó, vậy không bằng anh làm như cô mong muốn, sao lại có thể phụ lòng cô?

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lắc mình rời đi bàn máy tính, hướng phòng tắm mà trốn tới. “ anh đừng có tới đây!”

Thương Duy Ngã cũng đã cởi bỏ áo sơ mi, tay lại dường như sắp tháo ra đai lưng.

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc lập tức sợ tới cực điểm, dao giơ lên, hướng về phía Thương Duy Ngã. “Đứng lại! anh, anh đừng tới đây, tôi thật sự sẽ giết anh!”

Thương Duy Ngã cúi đầu cười. “Nhược Thủy, em muốn tát anh một cái còn không được, nữa là…”

Hạnh Nhược Thủy biết anh nói thật. Cô chợt lách người, chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại. nhưng còn chưa có kịp khóa lại, Thương Duy Ngã đã bước một bước dài đem cửa đẩy ra.

Hạnh Nhược Thủy tựa vào trên bồn rửa tay, hô hấp dồn dập. “ anh, tôi......”

Cô sợ đến nỗi không thốt nên lời. Đột nhiên cô quay đầu hướng dao, mũi đao chĩa vào lồng ngực của cô. “ anh còn tiến tới nữa, tôi liền tự sát!”

Bước chân Thương Duy Ngã dừng ở cửa, mắt chậm rãi nheo lại. “ Nếu em chết sẽ không thấy được Ưng Trường không nữa, em bỏ được sao? Nhược Thủy, em không bỏ được?” anh nhàn nhạt kết luận, thanh âm rất lạnh.

“Tôi ——.” Hạnh Nhược Thủy dĩ nhiên không muốn chết. nhưng tại thời điểm thương Duy Ngã nhấc chân, cô không rảnh suy nghĩ nhiều, mánh khoé dùng sức, dao liền đẩy vào ngực.

“A ——.”

Thương Duy Ngã bỗng chốc trợn to hai mắt, bước một bước dài tiến về phía cô.

“ không được tới đây!” Hạnh Nhược Thủy cau mày. Máu chảy ra, từ từ nhiễm đỏ chiếc áo T shirt màu trắng, nhìn thấy mà ghê.

nhưng Thương Duy Ngã căn bản mặc kệ cô, ôm hông của cô bế cô lên, xoay người xông ra ngoài

“Gọi bác sĩ”" Vừa ra cửa phòng, anh liền la lớn. Biết rất rõ ràng bằng sức lực của cô, dao cũng sẽ không đâm vào quá sâu, nhưng không quản được sự hốt hoảng.

Hạnh Nhược Thủy đau đến có muốn ngất xỉu, chủ yếu là do cô quá khẩn trương, có chút mệt lả. Bị Thương Duy Ngã ôm vào trong ngực, cô thấy được vẻ nóng nảy trên mặt hắn. Trong khoảnh khắc ấy cô thiếu chút nữa cho là, người đàn ông này yêu cô.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, dứt khoát không nhìn Thương Duy Ngã. không có thị giác đánh thẳng vào, đau đớn càng thêm rõ nét. Cô chợt mà nghĩ, cô mới nhẹ nhàng đâm một vết thương mà đã đau như vậy, vết thương trên người Trường không vết nhiều như vậy, nhất định đau chết!

không biết, anh ra xong nhiệm vụ, đã về chưa......

Rất nhanh, bác sĩ riêng tới.

Vết thương của Hạnh Nhược Thủy thật ra thì cũng không sâu, sau khi sơ cứu băng bó, cũng không còn đáng ngại. Chỉ là còn đau gay gắt, trên trán cô toát đầy mồ hôi.

Bác sĩ là một phụ nữ, băng bó xong, lại giúp cô cởi y phục đã bị cắt nát. Lau chùi vết máu trên người cô, thay y phục khác sạch sẽ cho cô. Sợ đụng phải vết thương, cho nên cô mặc chính là tranh phục của Thương Duy Ngã. Trong quá trình này, cô nhìn Hạnh Nhược Thủy nói: “ không nghĩ tới, anh cũng sẽ có vẻ mặt như thế.”

Hạnh Nhược Thủy biết người được nói tới là Thương Duy Ngã, nhưng cô không muốn có gì để nói, vì vậy không có lên tiếng.

“Tốt lắm. Chú ý vết thương đừng đụng nước, sẽ nhanh lành thôi. Tôi nói với cô, đây là nơi đẹp nhất của người phụ nữ tại sao cô làm nơi này bị thương chứ? Hơn nữa, cô không phải biết trái tim thật ra ở dưới ngực sao?" Bác sĩ nữ lắc đầu một cái, cầm đồ đi ra khỏi phòng.

Hạnh Nhược Thủy cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó, cô lúc ấy cũng không còn suy nghĩ nhiều, chỉ là không muốn Thương Duy Ngã chạm tới. Lời của thầy thuốc mặc dù nghe là lạ, nhưng kỳ thật cũng không sai. Ngực của người phụ nữ, quả thật rất quan trọng.

Cửa bị đẩy ra, cô sợ hãi vội vàng ngẩng đầu lên.

Thương Duy Ngã đi tới, sắc mặt vô cùng u ám. Hiển nhiên, cô tự làm mình bị thương khiến anh vô cũng tức giận. anh thế nào cũng không ngờ được, vì ngăn cản anh đụng chạm, cô cư nhiên thật độc ác thương tổn tới mình!

Hạnh Nhược Thủy rũ xuống tầm mắt, không nhìn tới anh. Dù sao từ trong miệng của anh, cho tới bây giờ cũng chẳng bao giờ có lời nhẹ nhàng với cô.

Thương Duy Ngã đi tới trước giường.

Hạnh Nhược Thủy sợ hãi muốn trốn, lại bị anh một tay ôm lấy, “ anh buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Thương Duy Ngã mặc kệ cô, lạnh lùng phân phó người đổi ga giường. anh phát hiện, người phụ nữ trong ngực càng ngày càng nhẹ, xương cũng lộ rõ như vậy. anh cúi đầu, liền nhìn thấy toàn bộ xương quai xanh của cô.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng bắt chéo hai cánh tay che mình, nhìn chằm chằm anh. Cử động này của cô, làm động tới vết thương, cô đau đến gương mặt cũng nhăn thành bánh bao.

Trong mắt Thương Duy Ngã, chợt lóe lên tia nhu tình. nhưng lời nói vẫn lạnh lùng cất lên: “Sao vậy? Biết đau rồi sao?”

“Ai cần anh lo!” Hạnh Nhược Thủy chịu đựng đau đớn phản bác.

Rất nhanh, người làm thay xong ga giường tất cả lui ra ngoài.

Thương Duy Ngã đặt cô trên giường, đôi tay hướng hai bên cô khẽ chống, cúi người ở trước mặt cô. Con ngươi đen nhánh hướng cô, miệng khẽ nói: “Nhược Thủy, em vì không muốn để cho tôi đụng cư nhiên dám tự sát, là vì muốn đem thân thể giữ lại cho Ưng Trường không đúng không? Đáng tiếc, đời này cũng không có cơ hội này! Chẳng lẽ, em tính toán trở thành lão xử nữ cho đến chết?”

Hạnh Nhược Thủy không ngờ tới trong miệng anh có thể nói ra lời đúng tâm tư của cô, nhưng nghe đến vế phía sau, nhất thời toàn thân chấn động. Tay kéo lấy cổ áo của anh, ngừng thở hỏi: “Lời của anh nói là có ý gì? Chẳng lẽ Trường không anh ấy.... không, sẽ không! anh lại muốn để gạt tôi, tôi sẽ không bị lừa đâu!”

Nói xong cô kéo chăn, che kín đầu, cự tuyệt không muốn lại bị anh lừa gạt.

Thương Duy Ngã nhẹ nhàng lôi kéo, liền đem chăn kéo ra."Ưng Trường không ở nước X làm nhiệm vụ, chết trong một vụ nổ, thi thể cũng không tìm thấy. người ta chỉ có thể lập cho anh ta một mộ chôn quần áo và di vật, không tin, em có thể hỏi bạn tốt của em Đàm Bội Thi."

" không, sẽ không! Tôi sẽ không tin! anh nhất định là động tay động chân tới việc gọi điện, phái người tới ép Đàm Bội Thilừa gạt tôi, tôi sẽ không tin!” nhưng là, tại sao thân thể của cô bỗng chốc lạnh ngắt.

Cô lại hoảng hốt nhớ tới, cơn ác mộng Trường không bị thương trúng ngực máu rất nhiều, rất nhiều…

“ không, sẽ không! Trường không là những quân nhân lợi hại nhất, anh không có việc gì! Trường không đã đồng ý tôi nhất định sẽ an toàn trở về, anh sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không!"

Thương Duy Ngã nở ra nụ cười tàn nhẫn, nắm được cằm của cô ép cô nhìn hai mắt của mình, từng chữ từng câu: “ anh ta đã chết, chết ở đất khách quê người, thành một cô hồn dã quỷ. Cả đời này, em sẽ không còn được gặp lại anh ta! Có lẽ tình cảm của anh ta với em rất sâu, hồn phách sẽ báo mộng cho em đấy. nhưng từ này, em không có cơ hội nhìn thấy anh ta nữa đâu!”

Hạnh Nhược Thủy cố gắng bình phục tâm tình của mình. “Tôi sẽ không tin chuyện này đâu. Tôi mệt mỏi, tôi muốn đi ngủ!”

Nói xong, cô thật nhắm mắt lại, không để ý đến anh nữa.

Thương Duy Ngã vươn tay ra, rất muốn lay tỉnh cô, nhưng cuối cùng vẫn còn từ từ thu hồi lại. Mới vừa rồi thầy thuốc len lén nói cho anh biết, thần kinh cô vô cùng căng thẳng, thật sự nếu không nghỉ ngơi tốt, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Dù sao Ưng Trường không đã chết, cô một ngày nào đó sẽ tiếp nhận sự thật thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui