Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Đến giờ tan tầm, Hạnh Nhược Thủy chuẩn bị về nhà, lúc ra khỏi cửa liền thấy Thượng tá cùng với Dương Tử Vân, Viên Mộng và bé con.

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, một hồi lâu không rõ chuyện gì xảy ra. Cô có cảm giác, hình như mọi người đang có ý định tổ chức đi du lịch?

Những người khác đang ở trên xe bên đường đối diện, Ưng Trường không sải bước đến, ôm eo cô. “ Vợ, mọi người đến đón em!!”

“Này, này…” Nhược Thủy còn chưa phục hồi tinh thần lại. Thật ra thì điều này không trách cô được, từ khi Dương Tử Vân biết quan hệ của cô và Ưng Trường không, cơ hồ đã không có sắc mặt tốt. Mỗi lần có cô ở đây, không phải là không khí bị đè nén thì sẽ giương cung bạt kiếm, hòa thuận vui vẻ như bây giờ là điều hiếm thấy. Thậm chí đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt của Dương Tử Vân. Này, này… quả thật hiếm thấy!!

Ưng Trường không cười cười, cũng không giải thích. Ôm cô liền theo hướng đối diện đi, dọc theo đường đi một cánh tay khác vươn ra bảo vệ, thẳng đến bên xe."Đi thôi, hôm nay mẹ mời ăn cơm!"

"Lên xe thôi." Dương Tử Vân cười cười, liền vào trong xe ngồi.

Hạnh Nhược Thủy càng thêm mơ hồ, trừ lần đầu tiên gặp mặt không biết thân phận lẫn nhau, đây là lần đầu tiên Dương Tử Vân đối với cô ôn hòa, giống như là người khác giả dạng thành. Nếu không phải tất cả mọi người đều ở đây, cô thật muốn hỏi Trường không, mẹ của anh có phải hay không bị cái gì kích thích?

Xe dừng ở nhà hàng Buffet Amzon nổi danh nhất thành phố Z. Amzon nổi tiếng là tiệc đứng nhưng quả thật đồ ăn ở đây mọi người khen không dứt miệng. Chỉ vì vấn đề giá tiền, người bình thường không thể ăn nổi. Ngay cả như thế, mỗi ngày đều đầy ngập khách, có thể thấy được tài nấu nướng của đầu bếp ở đây.

"Mẹ, mẹ với bé con ngồi ở đây, con đi lấy đồ ăn cho mẹ."

Dương Tử Vân thân thiết nhìn con trai của mình, cười trêu ghẹo: "Con cũng không phải là mẹ, làm sao con biết mẹ muốn ăn cái gì?"

"Hiểu con không ai bằng mẹ, thì ngược lại cũng vậy!" Ưng Trường không nhẹ vỗ vai mẹ, nháy mắt mấy cái, hiếm thấy anh làm tổn hại hình tượng của bản thân. Thật lòng mà nói, hình dáng và khuôn mặt của Thượng tá thật sự không thích hợp giả trang đáng yêu.

Dương Tử Vân bị dáng vẻ dở dở ương ương của anh làm cho tức cười, nếu không phải là con trai đã cao lớn không đến thích hợp bị sờ đầu, bà thật muốn thử sờ lại đầu con trai mình cũng như bà muốn đọc được suy nghĩ trong đầu anh.

Nhìn con trai cùng Hạnh Nhược Thủy sóng vai hướng tới khu vực ăn uống, con trai theo thói quen bảo vệ cô, khẽ cúi đầu nghe cô nói chuyện. Tuấn nam mỹ nữ, rất đẹp mắt. Hình tượng này rất ấm áp, thậm chí chọc mọi người hâm mộ. Bà không thể không thừa nhận, dáng dấp của Hạnh Nhược Thủy rất xuất chúng. Trên mặt luôn là nụ cười ôn nhu, thủy chung làm cho người ta liên tưởng đến người phụ nữ dịu dàng. Đứng ở góc độ của người đàn ông, đây là loại phụ nữ làm người khác ưa thích nhất. Bởi vì, cô có thể cho người đàn ông cảm giác gia đình. Mà nhà, là tất cả mà mọi người quyến luyến.

Thôi, con cái tự có phúc của con cái.

Hạnh Nhược Thủy dựa vào người Thượng tá, nhỏ giọng hỏi: " anh với mẹ anh nói cái gì, sao mà thay đổi lớn như vậy?" làm cho cô tưởng là người khác giả dạng!

"Dù sao em chỉ cần biết, bà sẽ không còn ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ." Về phần sau này có hay không lại xảy ra nữa thì phải chờ thời gian trả lời vậy. nhưng có thể khẳng định, chỉ cần thuyết phục được mẹ, thì tương đương với cha cũng có thể.

Hạnh Nhược Thủy vui mừng trợn to hai mắt, thiếu chút nữa đã không thể khống chế âm lượng, kêu to. “Thật?”.

Thượng tá sờ sờ đầu của cô, chỉ cười không nói. Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại nhìn Phúc Yên đang chơi cùng Dương Tử Vân, ục ục miệng, có lẽ là thật. Nếu như Dương Tử Vân không còn nhằm vào cô nữa, chính là chuyện tốt nhất! Trường không cũng có thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng rồi! Mặc dù cảm động cho anh đối với mình kiên trì, nhưng Dương Tử Vân là mẹ của anh, cùng mẹ đối nghịch trong lòng anh khẳng định cũng không dễ chịu gì.

Hai người đem đồ ăn đến đều là món ăn Dương Tử Vân cùng tiểu tử thích.

“Nghe Trường không nói, những thứ này đều là món bác gái thích ăn. Bác nếm thử một chút, còn cần thứ khác nói với con một tiếng, con đi lấy cho người." Hạnh Nhược Thủy cố gắng cười nhưng vẫn còn có chút lúng túng. Quan hệ của hai người căng thẳng đã lâu, đột nhiên chuyển tốt lắm, trong lòng còn có chút không quen.

Dương Tử Vân cười ôn hòa." ta đủ rồi, con đi lấy đồ ăn mình thích thôi." Sau đó liền cúi đầu cùng Phúc Yên nói chuyện.

Hạnh Nhược Thủy nghĩ, chắc bà cũng cảm thấy lúng túng, liền không nói gì, chính mình tự đi lấy đồ ăn. Thượng tá tự nhiên đi theo sau. Món ăn hai người cầm đều là món mà đối phương thích, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, tràn đầy tình cảm.

Viên Mộng đặc biệt cho bọn anh không gian, không có theo chân bọn họ xúm lại. Thỉnh thoảng thấy bóng dáng của hai người, cũng là ý tốt cười một tiếng. Chỉ có ở góc khuất không người, mới dám lộ ra khuôn mặt ưu thương.Mặc kệ như thế nào, tình cảm đã qua, cô chỉ có thể hoài niệm. Sau đó kiên cường, đem đứa bé của bọn họ nuôi lớn!

Nhà hàng buffett còn có biểu diễn góp vui, cho nên cũng không an tĩnh, nói chuyện còn phải miệng dán lỗ tai. Chỉ là vừa nhàn nhã ăn, vừa xem biểu diễn, nhưng thật ra là tốt vô cùng.

Vui mừng nhất phải nói đến nhóc con kia vì nơi này không những có thật là nhiều kem, nhiều bánh ngọt, còn có biểu diễn. Từ lúc vào cửa ngồi xuống, ánh mắt to đã không rãnh rỗi, răng trắng vẫn cười toe toét. Một người khác cũng rất vui mừng, chính là Ưng Trường không rồi. Kể từ cùng Nhược Thủy ở chung một chỗ, mẹ mỗi lần nhìn thấy Nhược Thủy cũng không có sắc mặt tốt, lúc này cuối cùng là có cải thiện. Tóm lại, năm người ăn hơn ba giờ, cùng với tâm tình vui vẻ, ăn đến khi bụng no căng.

Trên đường trở về, bé con còn vui mừng bừng bừng biểu diễn ca hát cho mọi người xem. Âm thanh ở trong xe vang vọng, thỉnh thoảng còn hát mất chữ, nhưng mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, nên bé càng hát càng ra sức. Thân thể mập mạp, đáng yêu thật làm cho người khác muốn trêu chọc một phen!

Về đến nhà, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Dương Tử Vân liền kêu Hạnh Nhược Thủy vào trong phòng. Hạnh Nhược Thủy nhận được ánh mắt khích lệ, không nói gì hãy cùng tiến vào. Trong lòng của cô, vẫn còn có chút thấp thỏm. Hai người giằng co quá lâu, thật sự rất khó tin tưởng trong một đêm liền tiêu tan hiềm khích lúc trước. Giống như bỗng một ngày Nhật đột nhiên đối với toàn thế giới tuyên bố đảo Điếu Ngư thuộc về Trung Quốc, làm cho người ta không dám tin.

"Ngồi đi, ta cũng không phải quái vật ăn thịt người." Dương Tử Vân ngồi xuống trước, chỉ vào một cái ghế khác.

"Con không có ý đó." Hạnh Nhược Thủy khoát khoát tay, vội vàng ngồi xuống. Bộ dáng kia có điểm giống con thỏ nhỏ sợ hãi. không có biện pháp, đối phương là bầu trời mẹ. Từ “Mẹ” này, bản thân đã liền đại biểu cho hai chữ "Kính trọng".

Dương Tử Vân cười, đợi sau khi cô ngồi nghiêm chỉnh, mới mở miệng."Lại nói, lần đầu tiên gặp mặt ta đối với con có ấn tượng rất tốt. Sau lại xảy ra liên tiếp nhiều chuyện, ai cũng không ngờ tới. ta cũng không nói nhiều làm gì, con cái tự phúc của con cái, nếu Trường không đã cố ý lựa chọn, ta cũng không muốn can thiệp. Chỉ ngóng trông hai người các con có thể hảo hảo mà sống qua ngày, chứng minh cho ta xem lựa chọn của các con là chính xác. Bọn họ làm lính ở bộ đội rất vất vả, con phải tốn thêm chút tâm tư chăm sóc gia đình, đừng cố gắng làm việc kiếm tiền. là một người phụ nữ, gia đình thủy chung là quan trọng nhất."

"Con đã hiểu rõ, con sẽ cố gắng." Hạnh Nhược Thủy vội vàng gật đầu.

Dương Tử Vân nhìn cô, trầm mặc một hồi, còn nói: "Con cùng Trường không thương lượng một chút, vô luận như thế nào cũng phải ở Thành phố B cử hành hôn lễ. Ưng gia chúng ta thế hệ này chỉ có nó là con trai độc nhất, nói gì cũng không thể im hơi lặng tiếng kết hôn như vậy."

"Vâng, con sẽ nói với anh ấy." Hạnh Nhược Thủy âm thầm thở dài một hơi.

Dương Tử Vân từ từ đứng lên." ta nói nhiều như thế, con còn có gì muốn nói hay không?"

" không có, con không có gì để nói. Cám ơn bác gái!" Hạnh Nhược Thủy cũng đứng lên, mím môi cười cười.

Dương Tử Vân nhíu mày, nói: "Cũng đã kết hôn, còn kêu bác gái?” Hạnh Nhược Thủy nhất thời ngạc nhiên, kinh ngạc mà nhìn bà, nửa ngày không có lên tiếng. Cái này biến đổi quá lớn, làm cho cô có chút bối rối. Mấy lần nhép nhép miệng, cũng không thể gọi ra được chữ kia.

"Thế nào,gọi tôi một tiếng mẹ không vui sao?"

" không phải vậy!" Hạnh Nhược Thủy lập tức nóng nảy, vội khoát khoát tay. Ngay sau đó, lại lúng túng dời đi tầm mắt. "Cám ơn...... Mẹ......"

Dương Tử Vân âm thầm thở dài một hơi, lộ ra nụ cười, vỗ vỗ đầu vai của cô."Tốt lắm, đi ra ngoài đi. Nói chuyện lâu như thế, sẽ làm nó lo lắng mà xông vào. Thằng nhãi con này, quả thật là có vợ quên mẹ!" Hạnh Nhược Thủy vừa định giúp anh giải thích. Dương Tử Vân khoát khoát tay." không cần thay hắn giải thích, con trai của mẹ, mẹ rõ nhất. Đi ra ngoài đi." Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái, như được đại xá chạy ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, thiếu chút nữa liền đụng ngã Thượng tá. Ưng Trường không thật nhanh vịn cô, nghiêm túc đem lấy cô nhìn từ trên xuống dưới lần nữa."Thế nào? Mẹ anh nói gì rồi hả?" Nói cho cùng, anh vẫn cảm thấy không quá chân thật.

" không có, bà không nói gì." Hạnh Nhược Thủy vừa quay đầu lại, thấy Dương Tử Vân đang ở cửa phòng, vội vàng phủ nhận. Cô dán vào tai Thượng tá, nhỏ giọng nói, "Mẹ anh đột nhiên ôn hòa với em, em có chút không quen mà thôi."


Nghe vậy, Ưng Trường không cười lên ha ha. Khúc mắc lớn trong lòng cuối cùng cũng tạm thời có thể buông xuống được.

Hạnh Nhược Thủy mặc kệ anh rồi chạy đến ghế sofa ngồi chơi cùng Viên Mộng và Tiểu Phúc An.

Ưng Trường không bước quay lại phía mẹ, ôm đầu vai bà nói nhỏ: “ Mẹ, cảm ơn mẹ!”

Dương Tử Vân cười như không cười liếc nhìn anh. “ Mẹ mười tháng hoài thai mới sinh ra anh, lại nuôi anh ba mươi mấy năm, anh cũng không có nói lời cảm ơn. Thế mà vừa đối với vợ anh ôn hòa một chút, anh liền cảm ơn rối rít, còn không phải là có cô dâu quên mẹ thì là gì?”

Ưng Trường không nghe thế cười ha hả nói: “ Vợ cùng mẹ vĩnh viễn đều không giống nhau, có đúng hay không?”

Dương Tử Vân lúc này cũng không cùng anh so đo, chỉ trừng mắt liếc anh một cái. Con trai của bà, bà hiểu rõ ràng, anh tuyệt đối không phải là loại người như vậy. Chỉ là có lúc nghĩ tới chính mình nuôi lớn con trai thật vất vả, giờ lại phải tặng cho một người phụ nữ khác, trong lòng chính là có chút khó chịu. Loại khó chịu này, trực tiếp đưa đến sự cố chấp trong một số chuyện.

Ban đêm nằm ở trên giường, Hạnh Nhược Thủy vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này, quấn lấy Thượng tá truy hỏi tại sao.

Ưng Trường không tựa vào đầu giường, cô lấy ôm vào trong ngực."Thật ra thì cũng không có gì, trước kia là anh không có xử lý tốt. anh chỉ cố gắng bảo vệ em, mặc dù không ngừng nói em thật sự rất tốt, ai biết đâu điều đó lại càng khiến mẹ thêm ghét, khó chịu. anh muốn bà bỏ qua sĩ diện cá nhân, nhưng bà cũng như bất cứ người mẹ nào trong thiên hạ, khi con trai có vợ thì cảm thấy vị trí của mình không còn như trước kia nữa. Hôm nay, anh cùng mẹ bình tĩnh, thấu đào trò chuyện, thái độ của mẹ liền tốt lên. Ngày đó trên đường trở về nhà anh đã suy nghĩ, đừng trông mẹ bảo dưỡng tốt thoạt nhìn rất trẻ mà quên mất rằng thực chất mẹ cũng đã là một lão thái thái rồi. Làm con trai, coi như không thể đem lại cho bà thật nhiều vui vẻ thì ít nhất cùng đừng làm bà cảm thất ngột ngạt, em xem có đúng không?”

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái, nhớ trong sách có nói."em nhớ trong một cuốn sách từng đọc có nói thế này: điểm mấu chốt trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu là ở người đàn ông kia. Nếu như người ông kia đủ thông minh, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có thể dễ dàng, suôn sẻ, nếu không sẽ càng ngày càng hỏng bét. Xem ra, Thượng tá của chúng ta đã lĩnh ngộ được đạo lý này nha!"

Thật ra thì, Hạnh Nhược Thủy có thể thấu hiểu được thứ tình cảm này. Cững tựa như việc việc, người vợ sau khi có con sẽ đem rất nhiều tinh lực để chăm sóc, yêu thương đứa bé, người chồng biết rõ đó là cốt nhục của mình nhưng chính là nhịn không được chút ghen và khó chịu.

Trường không là con trai duy nhất của Dương Tử Vân, bà trao hết tình cảm yêu thương cho anh, coi anh chính là bảo bối của bà. Mà khi bảo bối trưởng thành, sẽ cùng một người phụ nữ khác bên nhau cả đời, dần dần khoảng cách giữa bà và con trai càng ngày càng xa, trong lòng bà không tránh khỏi có chút nhạy cảm, chạnh lòng. Có lẽ, bà không quá để tâm con dâu của bà ra sao, như thế nào mà chỉ để ý đến việc con trai sẽ từ từ cách xa bà, con bà sẽ có cuộc sống riêng. Chính bởi loại tính cảm phức tạp này khiến bà coi trọng những chuyện trước đây. Ưng Trường không đem bàn tay nghịch ngợm của vợ nắm lên, hôn mấy cái."Vì vợ, muốn không lĩnh ngộ cũng không được!"

Hạnh Nhược Thủy cười khanh khách không ngừng, dần dần hốc mắt liền ướt. Đưa tay ôm chặt hông của Thượng tá hông, mặt buồn buồn tựa vào anh ngực."Cám ơn anh."

"Đứa ngốc." Ưng Trường không vuốt tóc của cô, ngay sau đó lại nở nụ cười tinh quái, lật người đè cô xuống."Cảm ơn ngoài miệng là không đủ, không phải nên bày tỏ một chút thành ý sao?”

Hạnh Nhược Thủy đưa tay che cái miệng của anh, không để cho anh hôn, hỏi ngược."Vậy anh muốn thế nào?"

" anh muốn như thế nào?" Ưng Trường không bắt được tay của cô, ngẩng đầu di chuyển tầm mắt. Đột nhiên mặt liền biến sắc, bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt nhào về phía cô."Muốn ăn em nha!"

"A ——" Hạnh Nhược Thủy bị giật mình, hét lên một tiếng liền lấy hai cánh tay ôm lấy đầu.

Ưng Trường không ha ha cười, phản ứng của vợ quả thực rất thú vị.

Hạnh Nhược Thủy phục hồi phục tinh thần, há mồm liền gặm đầu vai anh. Nhìn chằm chằm anh, hung hăng nói: "Thiếu chút nữa làm em sợ muốn chết, anh xấu lắm! anh không phải biết anh làm thế là dọa chết người ta à?"

Ưng Trường không bắt được tay của cô, cúi đầu dịu dàng hôn cô."Thật xin lỗi, vợ., chồng cho em đánh lại được không."

Dứt lời, liền ngăn lại cánh môi hồng hồng của cô.

Hạnh Nhược Thủy ừ ừ mấy tiếng, cũng không giãy giụa, mặc cho anh làm xằng làm bậy.

......

Sáng sớm ngày thứ hai, Ưng Trường không trở về bộ đội.

Bởi vì vừa gặp Chủ nhật, buổi sáng Dương Tử Vân liền cùng tiểu hài tử đi chơi nửa ngày, buổi chiều sắp xếp rồi lên máy bay trở về.

Trước cửa kiểm an, Dương Tử Vân vỗ vỗ đầu vai Hạnh Nhược Thủy, nói một câu: "Sống cho tốt.” Nói thế xong cũng không đợi cô đáp lại, liền tiến vào.

Hạnh Nhược Thủy nhìn bóng dáng của bà biến mất hẳn, mới thu hồi tầm mắt. Đối với Dương Tử Vân, vô luận như thế nào cô đều rất cảm kích. Mặc dù bà một mực can thiệp vào chuyện cô và Trường không ở chung một chỗ, nhưng công bà sinh thành, yêu thương hết mực Trường không tất cả đều là ân nghĩa to lớn

Viên Mộng dắt Tiểu Phúc An, đối với Nhược Thủy cười nói: "Xem ra, bà ấy đã từ từ tiếp nhận cô rồi."

"Hy vọng là như vậy. Đi thôi bảo bối, chúng ta về nhà nào...!"

Bởi vì chơi cả buổi sáng, ba người cũng đều hơi mệt chút. Vì vậy liền trở về nhà, ngồi trên sôfa xem ti vi.

Ngày thứ hai lúc đang ăn điểm tâm, Hạnh Nhược Thủy liền nhận được điện thoại của Mai Ngạn Đình, nói muốn tới đây chơi. Ba người bọn họ cũng không có tính toán đi đâu, Hạnh Nhược Thủy liền đồng ý.

Mai Ngạn Đình xách theo một túi trái cây, khuôn mặt vui vẻ hỏi:

"Tiểu Phúc an, có nhớ dì Đình Đình hay không?"

Bạn nhỏ miệng ngọt Ưng Phúc An, nói một tiếng rất lớn “ Nhớ ạ”. Dưới sự yêu cầu của Mai Ngạn Đình còn hôn bẹp một cái trên mặt cô ấy.

Ngày đó dọn nhà, Mai Ngạn Đình đã gặp qua Viên Mộng nên biết rằng chỗ mình đang ở là phòng cũ của Viên Mộng.

Hôm nay, gặp lại Viên Mộng trong biệt thự, biết cô ấy thì ra là chuyển đến đây, lập tức trong lòng như nuốt phải con ruồi khó chịu, ức chế. Chị Tích Mộng bảo cô dọn đi thì ra là để người khác chuyển tới.

Thật ra, tâm địa Mai Ngạn Đình không xấu, chỉ vì trải qua qúa nhiều khổ cực nên luôn có cảm giác mọi người trên thế giới này đều đối xử không tốt, bất công với cô. Chỉ một chút chuyện nhỏ cũng khiến cô ấy phải liên tưởng này nọ, thậm chí suy nghĩ đôi khi theo hướng lệch lạc, cực đoan.

Thời gian Hạnh Nhược Thủy chuẩn bị cơm trưa, Mai Ngạn Đình vào giúp cô, cố ý lơ đãng hỏi: “ Chị Tích Mộng, chị Viên Mộng cũng ở nơi này sao?”

“ Ừ. Cô ấy là mẹ cuả Phúc An. Trước kia vì một số nguyên nhân, Phúc An đành để bọn chị chăm sóc, không biết sự tốn tại của cô ấy. Cho nên bọn chị muốn cho Viên Mộng đến đây ở để bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Phúc An, khiến Phúc An từ từ có thể chấp nhận cô ấy.”

“ Thì ra là thế.” Lý do này rất đầy đủ, Mai Ngạn Đình thấy thuyết phục nhưng trong lòng vẫn chính là không thoải mái. Cô biết đây là nhà Nhược Thủy, chị ấy nói gì cô cũng đâu dám tỏ vẻ bất mãn. Chỉ là cảm xúc vui vẻ, hào hứng lúc đầu đã giảm xuống không ít.

Sau khi Mai Ngạn Đình ra về, Viên Mộng nói chuyện cùng Hạnh Nhược Thủy: “ Nhược Thủy, cô bé này trong lòng có ma. Bình thường tiếp xúc nên chú ý, đừng quá thẳng thắn. Lời này của tôi không dễ nghe, nhưng hi vọng cô có thể nghe lọt."


Hạnh Nhược Thủy đối với Viên Mộng nở nụ cười cảm kích. “Tôi hiểu biết rõ. Cô ấy trải qua quá nhiều khổ sở, tôi chỉ là hy vọng có thể giúp cô ấy một chút, thật ra thì tâm địa cô ấy không xấu."

"Ừ, tôi tin tưởng. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, có lúc thiện lương của cô sẽ làm đối phương cảm thấy cô đối tốt với cô ấy là chuyện đương nhiên. Thiện lương, có lúc cần phải có chừng mực." Viên Mộng vỗ vỗ đầu vai của Nhược Thủy rồi giúp Tiểu Phúc An đi ngủ.

Hạnh Nhược Thủy thật ra hiểu rõ, chỉ là mỗi lần nhớ tới, từ nhỏ Mai Ngạn Đình phải chịu khổ cực không nơi nương tựa, rốt cuộc không nhịn được muốn thay cô ấy làm chút chuyện. Mai Ngạn Đình lại khéo léo, làm cho người ta không nhẫn tâm nhìn cô ấy phải một thân một mình cơ cực.

Mà Viên Mộng lại hiểu rằng, có lúc con người phải thua thiệt, mới có thể hiểu được đạo lý ở đời. Nhược Thủy quá thiện lương, có lúc cần một chút dạy dỗ, chỉ hy vọng không xảy ra vấn đề quá phức tạp.

Chuyện sau này, không ai có cách nào đoán được sẽ ra sao.

......

Ngày thứ hai, Dương Tử Vân trở lại Thành phố B, Cổ Tranh lại lần nữa tới thăm.

Nghe Dương Tử Vân nói Ưng Trường không cùng Hạnh Nhược Thủy kết hôn, Cổ Tranh lập tức phản bác: "Dì ơi, dì bị bọn họ lừa gạt a. Cháu nghe anh cháu nói, báo cáo kết hôn của Trường không còn chưa được phê chuẩn mà."

Dương Tử Vân có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại cười thoải mái rồi nói."Thôi, dù sao đây là sự lựa chọn của Trường không, dì cũng vậy không muốn can thiệp."

Coi như hiện tại bọn họ chưa có kết hôn, lấy tính tình của Trường không, một ngày nào đó muốn đem Hạnh Nhược Thủy cưới vào cửa, người mẹ như bà cũng không thể thay đổi được. Thay vì ngăn cản khiến con trai không thoải mái cũng làm cho mình không thoải mái, chẳng bằng bà buông tay, để cho bọn họ tự mình lựa chọn. Chẳng may ngày sau có chuyện gì không tốt, vậy cũng không trách được bà. Con trai trưởng thành, cuộc đời của anh do chính anh tự mình lo liệu, bà làm mẹ cũng không thể thay anh suy tính thay anh làm chủ cả đời được.

Cổ Tranh thiếu chút nữa cắn nát canh môi, nhưng vẫn là cười hòa nhã: "Dì nói cũng phải."

Cổ Tranh mặc dù tùy hứng làm bậy, nhưng cô không phải là một người phụ nữ hồ đồ không biết tính toán. Cho nên, cô nhịn.

Dương Tử Vân thay đổi, khiến Cổ Tranh đã không có ý định ở lại nhà của Dương Tử Vân nên liền vội tìm lý do ra về.

không được, cô nhất định phải nghĩ biện pháp đem Ưng Trường không đoạt lại!

......

Gần đây, Thành phố B liên tiếp xảy ra những vụ án giết người ma quỷ, người chết đều là những cô gái trẻ tuổi. Thủ đoạn của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, không chỉ có hành hạ đến chết, mà ghê sợ hơn là sau khi chết còn đối với thi thể thực hiện hành vi xâm hại, vũ nhục. Trong lúc nhất thời, toàn Thành phố B bàng hoàng vì vụ việc này.

Mấy ngày gần đây, khi một vụ án đang xảy ra thì gặp phải cảnh sát tuần tra nên cảnh sát cứu được một cô gái thoát khỏi nguy hiểm. Cô gái này thấy được hình dáng của hung thủ, mặt khác hung thủ cũng không phải chỉ có một người.

May mắn được giải cứu, cô gái này được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt nhưng hung thủ vẫn hai lần tìm mọi cách ý đồ muốn giết cô gái này giệt khẩu. Thật may là nghành công an sớm có chuẩn bị, mới tránh bi kịch xảy ra.

Bởi vì đây là nhân chứng vô cùng quan trọng nên cần phải bảo đảm an toàn của cô ấy. Vì thế, Cục công an thành phố B không thể không nhờ tới sự giúp đỡ của phía quân đội.

Mấy ngày sau, Ưng Trường không nhận được nhiệm vụ mới. Chính là bảo vệ một người may mắn còn sống sót trong một vụ án nghiêm trọng, đồng thời cũng là nhân chứng duy nhất của vụ án này.

Cô gái này được bố trí ở tại một biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố.

Hơn ba giờ chiều.

Ưng Trường không được đưa đến biệt thự. Biệt thự ngay gần núi và sông, cảnh sắc tốt vô cùng, khu vực xung quanh qua quan sát tương đối vắng vẻ. Biệt thự nằm trong khu non xanh nước biếc, thật ra thì không phải địa phương thích hợp để bảo vệ an toàn. nhưng nghe nói cô gái này cố chấp khác thường, chỉ đồng ý ở chỗ này tiếp nhận bảo vệ.

Ưng Trường không nghe đáp án như thế thì chỉ là hơi nhướng mày. Đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, điêu ngoa bốc đồng, anh thấy nhiều. người phụ nữ như thế này, chỉ có một từ —— phiền toái!

"Ưng tiên sinh, xin mời!" Mang Ưng Trường không tới nơi là luật sư của nạn nhân, là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi mang mắt kính gọng vàng.

Ưng Trường không gật đầu một cái, tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh cùng với tất cả bố trí của biệt thự. Mắt Ưng Trường không sáng như đuốc, tựa như có thể nhìn thấu tất cả.

Đến lầu hai của biệt thự, luật sư đem anh đến trước một cái bàn, mở ra cái rương bên trên, bên trong là tiền mặt màu đỏ."Ưng tiên sinh, đây là 50 vạn nhân dân tệ, tôi thay mặt Cổ tiên sinh chuyển giao cho anh."

Ưng Trường không chỉ nhìn lướt qua, không nói một từ.

"Ưng tiên sinh, vậy tôi đi trước."

Ưng Trường không gật đầu một cái, đặt đồ vật trong tay xuống. Bắt đầu kiểm tra, bố trí. Trên bàn để một quyển tạp chí, anh cầm lên quyển tạp chí kia.

Tiếng bước chân vang lên, là tiếng giày cao gót của nữ giới đang từ trên lầu đi xuống tiến tới gần. Từ từ, một đôi giày cao gót xuất hiện trên cầu thang, sau đó là bắp chân với đường cong đẹp mắt, cuối cùng là váy tơ lụa màu trắng......

" không có ai dạy qua cho anh, không nên lộn xộn đồ của người khác sao?” Thanh âm dễ nghe, lời nói châm chọc, nhưng nghe cẩn thận thì cũng không có ý quá đáng, ngược lại ẩn chứa điều gì đó khác thường.

Ưng Trường không chậm rãi nhìn tới, thấy người mặc bộ trang phục màu trắng là Cổ Tranh anh có chút không nghĩ tới. Chỉ liếc mắt một cái, anh đã thu hồi tầm mắt, cũng không có trả lời.

Cổ Tranh nhìn anh không thèm nhìn mình nhiều hơn thì nhíu mày một cái. Ngay sau đó liền cười, nụ cười trong mang thâm ý khác. Từng bước từng bước, cô phong tình vạn chủng đi xuống cầu thang.

"Tiểu thư, mời uống trà." người làm đem trà dâng lên.

Cổ Tranh tiến tới ngồi tựa trên ghế sofa mềm mại, bộ dạng hết sức lười biếng. Hai chân gác lên nhau, váy ngủ tơ tằm bị kéo lên một đoạn, lộ ra nửa đoạn bắp đùi trắng nõn mịn màng. Tư thế cô bày ra cho người đàn ông xem, là rất có tính hấp dẫn.

Đáng tiếc, Ưng Trường không lại coi như trong phòng hoàn toàn không có sự hiện diện của cô. anh chỉ chăm chăm chăm tra xét xung quanh, một bộ dáng “tôi đang làm việc đừng có quấy rầy”.

Cổ Tranh nổi giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Trợn mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Ưng Trường không, cô lại che miệng cười. Thứ cô có là thời gian, cô cũng không tin cô không làm được gì!


Cô đang suy nghĩ những điều này, Ưng Trường không hoàn toàn không chú ý tới. Bởi vì từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ trở đi thì tương đương với tiến vào chiến trường. Ở trên chiến trường, không lúc nào là không cần cảnh giác chuẩn bị tấn công, không nên làm những chuyện dư thừa.

Mặc dù trong lòng có điều hoài nghi, nhưng quân nhân khi đã tiếp nhận nhiệm vụ, nhất định phải toàn lực ứng phó hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ, không cho phép có sơ xuất!

Toàn bộ thời gian trước bữa ăn tối, Ưng Trường không dùng để quan sát địa hình thông qua hệ thống thiết bị theo dõi. Một mình anh phải bảo vệ nhân chứng trong phạm vi lớn như thé này, nhất định phải làm công tác chuẩn bị cho tốt.

Cổ Tranh là nhắm mắt theo ngay phía sau anh, vẫn mặc bộ đồ ngủ tơ lụa màu trắng không có đổi. Mỗi động tác đều chứa đựng sự rực rỡ, tràn đầy hấp dẫn.

Trong biệt thự, người làm đều là những phụ nữ trung niên, hoàn toàn không có nam giới, nếu không quả thật là được mở rộng tầm mắt. Có lẽ bởi vì cô muốn bày ra bộ dáng này nên mới cố ý thuê toàn bộ là phụ nữ trung niên.

Mỗi lần cô cố ý tiếp cận, xuất hiện trước mặt của Ưng Trường không, anh đều mắt nhìn thẳng động thủ đem cô đẩy sang bên cạnh, lắc mình trở về tiếp tục làm việc. Vẻ mặt anh chuyên chú, chính xác là sắc mặt anh một chút cũng không thay đổi.

Cổ Tranh trong lòng tức giận muốn đòi mạng, nhưng không thể không nói bộ dạng anh lãnh khốc thật khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải điên đảo. Sáu năm trước, mặc dù anh cũng lạnh lùng, nhưng không giống như hiện tại lãnh khốc thế này, ánh mắt anh sắc bén giống như lưỡi dao nhỏ vậy. Toàn thân anh tản ra lãnh khí, nhưng lại mang cho người phụ nữ cảm giác an toàn, đó là sự thành thục, cường thế của người đàn ông.

anh đang mặc chiếc ao T shirt màu đen, qua chiếc áo cô có thể thấy lồng ngực căng đầy, hình dáng bắp thịt rõ ràng, tản ra một loại cảm giác mạnh mẽ. nhưng đó không phải cái kiểu nam nhân cơ bắp rối rắm khoa trương thô tục mà là sự tráng kiện chân thật, cảm giác giống như lấp kín thật dầy tường có thể che gió che mưa.

Cổ Tranh chưa bao giờ biết, mình có lúc sẽ có cảm giác mê muội như này. Lúc mới bắt đầu cô quấy rối là muốn gây sự chú ý với anh. Càng về sau nó lại thay đổi thành sự thưởng thức, thưởng thức nhất cử nhất động mang đầy mị lực của anh.

Ưng Trường không cơ hồ bỏ quên sự tồn tại của cô, ánh mắt cô chăm chú nhìn, anh cũng không có cảm giác. Quân nhân một khi lên chiến trường, cảm giác duy nhất tồn tại chính là đối với nguy hiểm. Cũng chỉ khi đạt tới loại cảnh giới này, mới có thể làm tốt mọi chuyện!

Mấy giờ rất nhanh đã trôi qua, nháy mắt đã đến thời gian ăn tối. Sau khi kiểm tra tất cả các đồ ăn, Ưng Trường không lạnh lùng nói một câu: "Có thể ăn."

Cổ Tranh cầm chiếc đũa, chọc chọc món ăn trước mắt. “ anh ngồi xuống cùng ăn đi.”

Ưng Trường không liếc nhìn cô, đi tới phòng bếp cầm một chiếc bát lớn, đơm cơm xới vào trong bát, lại lấy một chút thức ăn cho. Xong xuôi liền bưng cơm ra ngồi bên bàn trà, vừa ăn cơm vừa chăm chú nhìn hình ảnh quan sát trên màn hình.

Cổ Tranh nhìn anh, không biết nên khóc hay nên cười. Vì vậy cũng phân phó người làm lấy ra một chiếc bát, học bộ dạng ăn uống của Ưng Trường không rồi ngồi vào bên cạnh anh cùng nhau nhìn hình ảnh quan sát.

Thật ra thì, Cổ Tranh đã muốn nhào về phía anh. Hơn nữa cô muốn nhìn biểu tình thay đổi của anh chứ không phải bộ dạng một mực lạnh lẽo giống như không quen biết cô. Bọn họ đã từng là người thân cận nhất, hôm nay bị coi thường như vậy, dù là ai cũng chịu không nổi, huống chi là người kiêu ngạo như Cổ Tranh!

Khổ một nỗi, Cổ Tranh không biết là bộ dạng này của anh không phải nhằm vào cô. Trừ Nhược Thủy, Thượng tá trước người phụ nữ khác đều là bộ dáng chẳng có biểu cảm gì. Trong lòng anh chỉ có thể chứa đựng một người phụ nữ, một khi xác nhận, cũng sẽ không hề nhìn những người phụ nữ khác. Vẫn như năm đó anh ở chung một chỗ với Cổ Tranh, cũng không nhìn lâu những người phụ nữ khác một cái. Hôm nay Cổ Tranh đối với anh chính là những người phụ nữ khác, anh tự nhiên cũng sẽ không cho thêm một phần chú ý.

Ưng Trường không ghét nhất chính là người phụ nữ ở người trước tao thủ lộng tư. Mà Cổ Tranh cố tình phạm vào điều anh kiêng kỵ nhất, vì thế anh chính là càng thêm coi thường. Đối với người gây chuyện đáng ghét, nguyên tắc thứ nhất của Thượng tá là tiêu diệt, không thể tiêu diệt vậy thì kết quả là coi thường.

Cổ Tranh ngồi xuống bên cạnh anh đang ăn cơm nhìn màn ảnh, nhưng cũng không có dán lại gần gười anh.

Ưng Trường không cũng chẳng để tâm chuyện có thêm người bên cạnh. anh vẫn chuyên tâm ăn cơm, nhìn màn ảnh. Ừ, vị trí bảo vệ này không phải là tốt nhất, cần thay đổi......

Ăn cơm xong, Ưng Trường không tự vào phòng bếp cầm chén rửa sạch sẽ. Cầm đồ đạc lên, chạy tới nơi mới phát hiện chỗ này có vấn đề.

Lần này, Cổ Tranh vẫn chưa đi lên, mà là đi tới cửa sổ sát đất trước. Rất nhanh, bóng dáng cao lớn rắn rỏi liền xuất hiện trong tầm mắt của cô. Lưu loát chạy đến cái thang, nhảy vọt lên. Động tác nhanh nhẹn, tựa như con báo trên thảo nguyên.

Trong lòng Cổ Tranh không yên nên không muốn ăn, mãi đến khi thức ăn cũng lạnh dần, cô cũng chỉ ăn có vài miếng. Mấy lần bởi vì suy nghĩ quá chuyên chú liền đem thức ăn để trên bàn trà. Sau lại, dứt khoát cầm chén cơm ngẩn người.

Bây giờ hồi tưởng lại, năm đó bọn họ ở chung một chỗ thật ra không có bất kỳ mâu thuẫn nào. Khi đó Ưng Trường không đối với cô rất tốt, trong mắt chỉ nhìn thấy cô, ra đường cũng chẳng bao giờ chú ý không tới mỹ nữ. Trừ việc không thể ở với cô thường xuyên, anh đối với cô có thể nói là muốn gì được đó, cưng chiều tới cực điểm.

Chỉ là, khi đó quả nhiên vẫn còn trẻ tuổi, không thấy được dưa hấu lại đem vừng vô hạn phóng đại.

Giải quyết xong vấn đề vị trí giám sát, Ưng Trường không đẩy ra cửa phòng ngủ. Trong ngoài kiểm tra một phen, đổi lại toàn bộ vật dụng đã dùng qua, trong phòng tắm từ sữa tắm đến mỹ phẩm dưỡng da đến khăn tắm khăn lông đồng loạt đổi đi.

"Có thể tắm rồi." Ưng Trường không vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ. Cổ Tranh nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhún nhún vai, thở ra một hơi. người này, chính là cọc gỗ không hơn.

"Hừ, cọc gỗ!" Cổ Tranh chửi nhỏ một tiếng, lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm. không có hương thơm sữa tắm, không có cánh hoa, chỉ có một bồn tắm đầy nước. Còn có trên bệ tắm, đơn độc để một khối xà bông thơm.

Từ từ nằm xuống trong bồn tắm, giang ra tay chân. Nước nóng tràn qua cơ thể, cảm giác lỗ chân lông toàn thân cũng giãn ra, không biết bao nhiêu là thoải mái. Đi theo đầu gỗ kia suốt một buổi chiều, lại đi giày cao gót hai chân cô đều tê dại cả rồi.

Những năm nay ở nước ngoài, cô đã hình thành thói quen được người khác đuổi theo lấy lòng, rất hiếm khi tự mình chú ý một người? Vốn là chỉ không muốn làm cho anh thuận lợi kết hôn, nhưng cho tới bây giờ, tựa hồ thật không muốn buông tay. Năm đó cảm giác si mê anh, cứ như vậy đột nhiên trở lại, so với lúc trước càng quá mức!

Nhắm mắt lại, ở trong đầu hình dung lại khuôn mặt đã xa cách sáu năm giờ lại hiện lên vô cùng sinh động khiến cô càng muốn, càng khao khát đến nỗi tim đập thình thịch.

Đang lúc này, cô tựa hồ cảm thấy có vật gì đó bò qua ở bên người, phát ra âm thanh ma sát. Vừa mở mắt, nhất thời bị kinh sợ đến thét chói tai."A a a a ——"

Ưng Trường không ở bên ngoài phòng nhìn video giám sát, nghe được thét chói tai, rút ra súng chạy vọt mà lên phòng đá văng cửa đi vào.

Sau khi thét chói tai, Cổ Tranh sớm bị dọa sợ đến máu cũng đông lại. Thấy Ưng Trường không xông tới, mới hô to một tiếng: "Có rắn!"

Ưng Trường không nhảy lên, một tay nắm được con rắn đem nó bóp chết, tay cầm súng tay thuận thế kéo lấy Cổ Tranh. Sau đó đem lấy cô đẩy lui về phía sau, đưa súng nhắm ngay cửa sổ.

anh nhảy lên cửa sổ để kiểm tra, cũng không có bóng người. Con rắn này xuất hiện được có chút kỳ hoặc. Động tác lưu loát, đem "Hung án" hiện trường dọn dẹp sạch sẽ." không sao."

"Tôi sợ!" Cổ Tranh bắt được cánh tay của anh. Cả người run lẩy bẩy, liều mạng hướng tới trên người anh.

Ưng Trường không kéo cánh tay của cô xuống, chau chau mày."Rắn đã xử lí sạch rồi, sẽ không xuất hiện lại." Dứt lời, kéo cửa muốn đi ra.

Cổ Tranh một tay nhào qua, từ phía sau ôm lấy bờ eo của anh thật chặt."Tôi sợ! anh đừng rời khỏi gian phòng, anh ở nơi này chờ được không."

Ưng Trường không lấy lại bình tĩnh, kéo cánh tay của Cổ Tranh ra, xuống lầu cầm máy vi tính, đi trở về ngồi xuống trên ghế dựa cạnh giường. Cổ Tranh đứng lão thể ở một bên, mà anh cũng chẳng đặt chút lực chú ý nào trên người cô.

Cổ Tranh dẩu môi, hừ lạnh một tiếng, lại đi vào phòng tắm. Tắm rửa, như cũ thay một bộ áo ngủ như ẩn như hiện màu đen.

"Tôi tắm xong." Cô nói lời này ý định là muốn anh quay trở lại nhìn cô.

Kết quả Ưng Trường không bưng lên máy vi tính, mắt nhìn thẳng từ bên người cô đi qua, mở cửa muốn ra ngoài.

"Ưng Trường không!" Cổ Tranh giận đến mất bình tĩnh.

Ưng Trường không dừng lại bước chân, quay đầu lại nhàn nhạt nhìn cô, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tràn đầy nộ khí của cô, im lặng hỏi: “ Có việc gì thế?”

Cổ Tranh dùng sức dậm chân, miệng vểnh nói."Tôi buổi tối không dám ngủ một mình, anh theo giúp tôi!"

"Tôi ngủ bên ngoài phòng." Dứt lời, anh cất bước đi ra ngoài.


" không được!" Cổ Tranh đi theo ra ngoài. “ anh phải ngủ bên ngoài cửa, vậy tôi sẽ nằm ngủ bên cạnh anh!"

Ưng Trường không nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, giọng nói vẫn không có chút thay đổi."Tùy cô." Thượng tá từ trước đến giờ chính là không có chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Ưng Trường không ở bên ngoài cửa phòng để một chiếc chiếu anh ngồi dựa vào tường, máy vi tính để trên đầu gối.

Cổ Tranh đi vào trong phòng ôm chăn ra, vùi ở bên cạnh nhìn anh. Nhìn người đàn ông thờ ơ này lúc lâu, trong lòng cô đã cảm thấy có một đốm lửa, vì vậy từ từ hướng bên anh cọ cọ giống như quá khứ.

Cổ Tranh cô cũng không phải là người phụ nữ tầm thường, phải biết, cô tùy ý bày ra một bộ mặt là có thể làm cho vô số đàn ông thần hồn điên đảo. Thỉnh thoảng đi ở trên đường, cô nổi hứng lên, hướng về phía một người đàn ông nháy mắt mấy cái, đối phương liền quên cả việc đi bộ. Từng có một lần, ở phòng ăn dùng cơm, cô đối với người đàn ông đi cùng cô làm động tác trêu đùa thành công khiến người đàn ông kia té rạp xuống đất ngay tại cửa phòng ăn. Hay là tại Paris nghe nói mỹ nhân nhiều vô kể, cô cũng là đối tượng được người khác truy đuổi. Cô có vóc người cao gầy của những cô gái Tây Phương, lại có gương mặt mỹ lệ của phụ nữ Đông Phương, phối hợp như vậy bản thân cô chính là một loại hấp dẫn trí mạng.

"Đừng động." anh lạnh lùng ra lệnh, thậm chí không có nhìn cô một cái, chỉ có thanh âm.

Cổ Tranh cắn răng nghiến lợi, một tay liền muốn đoạt máy tính hỏng của anh đập hỏng.

Ưng Trường không động tác nhanh gọn, lập tức đem máy vi tính giơ lên cao, tránh thoát tay của cô. Mày kiếm anh tuấn cau lại.

"Chẳng lẽ em không thể so với cái máy tính hỏng kia sao?" Cổ Tranh không chút lựa lời mà nói, cô bổ nhào tới anh, chặt chẽ ôm lấy hông của anh."Liếc em một cái anh cũng vậy uất ức à? em khó coi vậy sao?"

Ưng Trường không bắt được cổ tay của cô, kéo cô ra.

Cổ Tranh bỗng chốc xé ra dây áo bên hông, áo ngủ tơ tằm rơi xuống, tạo thành vòng tròn màu đen trên mặt đất. Quần ngủ ở bên dưới không che lấp hết thân thể, hấp dẫn đột ngột mà phơi bày ở tầm mắt Ưng Trường không.

Ưng Trường không tầm mắt hướng cửa bên kia đảo qua, lắc mình, một tay cầm lấy chăn vung lên, dắt cô vòng vo vài vòng, dùng chăn đem lấy cô trói lại. Cánh tay dùng lực, giống như xách thứ bất kì, ném cô lên trên giường.

" anh, cái tên cọc gỗ này! anh căn bản không phải đàn ông, anh nhất định là bất lực, nhất định là không được!" Cổ Tranh bị vây ở bên trong chăn không thể động đậy, lớn tiếng kêu lên. Loại này đối với người khác là chuyện khinh thường còn đối với cô chính là sỉ nhục, đả kích lớn!

Đối với đàn ông đây chính là những những lời nói đáng sợ nhất, khiến bất kì ái cũng không chịu nổi nhưng ngược lại Ưng Trường không chẳng có phản ứng gì. Những lời này chỉ khi đến từ Hạnh Nhược Thủy, đối với anh mới có ý nghĩa. Những người phụ nữ khác nói ra, cũng chỉ là nói nhảm thôi.

Cửa phanh một tiếng đóng, Cổ Tranh ở bên trong mắng nửa ngày, không được đáp lại bất cứ lời nào. Cuối cùng cực kỳ mệt mỏi, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, bởi vì tay chân vẫn duy trì cùng một tư thế, Cổ Tranh cả người cũng có chút cứng ngắc, tay chân càng cảm thấy khó chịu.

"Ưng Trường không, tôi chán ghét anh tôi chán ghét anh!" Cổ Tranh giương nanh múa vuốt la lên. Luôn luôn gây khó dễ cho cô, cớ gì cô phải chịu cục tức lớn như vậy!

Ưng Trường không nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Cô có thể nói với anh của cô yêu cầu đổi người." Thật ra thì anh cũng rõ ràng, Cổ Tranh không thể nào thay đổi người. Thậm chí nhiệm vụ bảo vệ cô lần này, chỉ sợ cũng ở đây kế hoạch, tính toán của cô.

"Chớ hòng mơ tưởng!" Cổ Tranh bực bội chạy tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh."Ưng Trường không, anh đừng có giả bộ a! anh càng giả bộ không thèm để ý chút nào, thì càng nói rõ trong lòng anh có tôi đấy! Nếu như anh thật không quan tâm tôi, anh căn bản sẽ không cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy! Cho nên, tôi sẽ không mắc mưu của anh!"

"Trí tưởng tượng của cô rất phong phú." Ưng Trường không nhìn cô, đưa ra kết luận. Sau đó đi ra khỏi biệt thự, tiếp tục đi xem xét phòng trang bị giám sát, tìm kiếm chỗ sơ hở, thiếu sót để tiến hành hoàn thiện.

Đáp án này khiến Cổ Tranh rất muốn xông tới xé mặt của anh, xem có phải hay không anh mang theo mặt nạ. nhưng là cô không có khả năng này, cũng không dám, Ưng Trường không sẽ không nuông chiều bất luận kẻ nào!

Cho nên, cô chỉ có thể dậm chân, chỉ có thể đập đồ. nhưng giẫm xong rồi, đập xong rồi, tất vẫn là như trước.

Bữa ăn sáng, như cũ kiểm tra qua một lần.

anh lại cầm một cái bát lớn như lần trước, liền muốn chuyển vị trí.

"Ở nơi này ăn, nếu không tôi tuyệt thực! Nếu như đối tượng được bảo hộ có vấn đề, anh cũng cần phải phụ trách chứ?" Cổ Tranh ra chiêu ngoan cố.

Ưng Trường không chỉ suy tư một giây, ngồi xuống, cúi đầu ăn. anh vốn cũng không phải là cố ý muốn cùng Cổ Tranh chọc tức, nếu như không phải ở nhà, anh đã có thói quen một người ăn cơm mà thôi.

Cả quá trình bữa ăn sáng, mặc kệ Cổ Tranh nói gì, làm cái gì, anh chỉ chú ý ăn điểm tâm. Ăn xong rồi, đứng lên."Tôi ăn xong rồi." Cầm chén vào phòng bếp, tắm.

Quay đầu lại, theo lẽ thường thì làm công việc của anh.

"Tôi muốn bơi lội!"

Hồ bơi ở bên ngoài biệt thự, nửa lộ thiên. Ở giữa mùa hè được bơi lội, quá tốt.

Cổ Tranh thay đồ tắm, giống như một Mỹ Nhân Ngư, ở trong nước bơi lội, thiên hình vạn trạng bày ra dáng vẻ mê hoặc. Yểu điệu vóc người ở dưới nước càng thêm hấp dẫn mê người.

Ưng Trường không trên bờ bể bơi. Đeo kính đen, mắt sắc bén cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng từ “mỹ nhân ngư” trên người xẹt qua nhưng chưa từng dừng lại.

Đối với suy nghĩ của Cổ Tranh, anh là sẽ không đi đoán. Trong mắt anh, chỉ có nhiệm vụ, cô cũng chỉ là đối tượng anh phải bảo vệ thôi.

Một thân đồ tắm ướt át, lại hết sức bày ra các loại tư thái hấp dẫn, Cổ Tranh không thấy được ánh mắt sau mắt kính nhưng cô tự tin cảm thấy dưới tình huống này, tầm mắt của anh không thể nào nhìn đi chỗ khác. Thời gian anh nhìn khắp bốn phía, cũng chỉ là bởi vì anh ngượng ngùng mà thôi. Cô còn đặc biệt hướng tới hạ thân của anh, đáng tiếc quần quá rộng, cái gì cũng nhìn không ra.

Bơi lội thật ra là rất hao phí thể lực, cho nên rất nhiều người đem bơi lội làm thành phương pháp tốt nhất để vận động giảm cân. Nếu như ở trong nước còn muốn bày ra các loại tư thái, như vậy thì có chút đa dạng bơi lội, vì thế thật sự rất mệt mỏi.

Bơi tới bơi lui, cô đã mệt thở hổn hển rồi. không thể không nằm ngửa ở trên mặt nước, hấp khí mà thở. Ánh mặt trời tuyệt đẹp, rơi xuống mái che trên bể bơi, giống như có từng vạt hạt nắng màu vàng rơi xuống.

Cổ Tranh không khỏi nheo thưởng thức, đột nhiên, bắp chân trái co rút. Cô nha một tiếng, vội vàng đưa tay sờ thử, rút gân!"Chân của tôi, chân của tôi......"

Ưng Trường không phán đoán tình hình, tung người nhảy xuống, đem Cổ Tranh vớt lên để ngay trên thành bể bơi. "Nắn một cái." anh nhảy lên, đứng trở về vị trí cũ.

Cổ Tranh cũng không kịp giận anh, thật quá đau. Nhìn chân của cô, cô lại không dám dùng sức vê, rút gân một chút nhưng thật sự rất đau. Đau đến nỗi cô càng kêu càng lợi hại, trong mắt cũng ngập toàn là nước mắt rồi.

Ưng Trường không rốt cuộc sải bước đến chỗ cô, ngồi chồm hổm xuống, dừng một chút, đưa tay dùng sức vuốt ve chỗ bắp thịt đã co rút lại.

Cổ Tranh nhìn ánh mắt chăm chú của người đàn ông đang làm việc, cô quên cả đau đớn chỉ cảm thấy sao anh có thể đẹp trai và hấp dẫn như vậy! Hình dáng khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan phối hợp cương nghị. Môi mỏng mím thật chặt, lại tản mát loại hấp dẫn không thể kháng cự.

Sáu năm trước, lúc bọn họ cùng đứng một chỗ, anh luôn luôn thu hút ánh mắt của phụ nữ. Sáu năm qua đi, mị lực của anh chỉ có tăng chứ không giảm. Mị lực này không phải cắt xén nhờ thân y phục hàng hiệu, cũng không phải tiền bạc bỏ ra để có mà chính là toát ra từ ngày trong con người anh.

người đàn ông này, đã từng là thuộc về của cô, chỉ thuộc về một người là cô mà thoi!

Cổ Tranh đột nhiên vươn tay chặt chẽ ôm cổ của anh, đem môi của mình dùng sức hướng tới phía anh.

------ ------

Cổ Tranh quả thật là yêu nghiệt, không phải sao? Chỉ là, Thượng tá của chúng ta phải chịu đựng mới được a.

Gào khóc, cho thỉnh thoảng dấu móng tay cho thỉnh thoảng phiếu phiếu cho thỉnh thoảng hoa hoa cho thỉnh thoảng chui chui thôi. Che mặt bỏ chạy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận