Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng


Bên ngoài phòng tắm có tiếng gõ cửa, Lạc Thiên Ngưng định thần lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Tam tiểu thư, quần áo thay của ngài để ở ngoài cửa.


boss nói hôm nay cô có thể nghỉ ngơi ở đây, chúng tôi đi ra ngoài trước." Tiêu Nhuệ nói.“Được rồi, thay tôi cảm ơn Mặc Đình Thâm.” Lạc Thiên Ngưng nói.Bên ngoài rất nhanh đã không còn âm thanh gì.Lạc Thiên Ngưng bước ra khỏi phòng tắm, trên sàn đặt hai túi hàng.

Cô mở ra, bên trong có một chiếc váy màu hồng.

Nhìn nhãn hiệu này chắc phải tốn mấy vạn tệ, còn có một bộ đồ lót mới, kích cỡ vậy mà vừa chuẩn.Lạc Thiên Ngưng hơi đỏ mặt, mở một chiếc túi khác ra, trong đó có một đôi giày thể thao mới.Cô đem những thứ này trở lại phòng tắm, thay quần áo và đôi giày rách nát ra rồi ném đi, mặc quần áo mới vào.Mặc Đình Thâm rất ân cần, chiều dài của chiếc váy này vừa đủ che đi vết sẹo trên chân cô, thiết kế tay áo ba phần tư cũng che được vết cắt trên cánh tay, nhưng khuôn mặt có chút đỏ và sưng lên, trông vẫn không tự nhiên.Cô đi đến tủ lạnh trong bếp, tìm mấy cục đá, sau khi đắp lên mặt một lúc lâu, vết sưng tấy đỏ dần giảm bớt.Thấy đã gần mười giờ, không trở về, không biết ngày mai mẹ con Diêu Thục Phân sẽ nói cô thành cái dạng gì.Lạc Thiên Ngưng để lại một mẩu giấy nhắn cho Mặc Đình Thâm rồi rời khỏi khách sạn, lần này cô trực tiếp xuống lầu bắt taxi, trở về biệt thự Lạc gia.Về đến nhà đã là mười giờ hơn, trong nhà yên tĩnh, Lạc Thiên Ngưng nhẹ nhàng lên lầu, trở về phòng, an tâm leo lên giường đi ngủ.Nửa mê nửa tỉnh, "leng keng..." điện thoại đột nhiên vang lên, Lạc Thiên Ngưng mơ mơ màng màng mò lấy điện thoại nghe máy."Alo ..." Cô buồn ngủ, giọng nói có chút mơ màng.“Em đang ở đâu?” bên kia điện thoại là giọng nói lạnh lùng khiến người phát run.“Anh là ai?” Lạc Thiên Ngưng bị gián đoạn giấc ngủ, rất bất mãn."Lạc Thiên Ngưng, tôi hỏi lại lần nữa, em đang ở đâu?"Cảm thấy giọng nói của người đàn ông bên kia càng ngày càng cáu kỉnh, Lạc Thiên Ngưng miễn cưỡng mở mắt ra, xua tan đi cơn buồn ngủ, đột nhiên phản ứng lại."Mặc Đình Thâm?""Nếu không thì sao?"“Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.“Em đang ở đâu?” Mặc Đình Thâm hỏi lại.“Tôi đang ở nhà, tôi đã để lại cho anh một mẩu giấy nhắn.” Lạc Thiên Ngưng nghĩ, người lợi hại như Mặc Đình Thâm, biết được số của cô cũng không có gì là lạ."Tút" một tiếng, điện thoại bị ngắt không có dấu hiệu báo trước, Lạc Thiên Ngưng cứng họng, người này không thể nói lời tạm biệt sao?Mặc Đình Thâm bên kia đang ngồi trên ghế sofa của khách sạn, nhìn thấy mảnh giấy viết tay trên bàn của cô gái, viết: "Hôm nay cảm ơn anh.


Hôm khác mời anh ăn cơm.


Tôi về nhà trước đây."Ngữ khí ôn hòa hoàn toàn không giống vẻ sợ hãi khi anh bế cô về.Mặc Đình Thâm bất lực, anh không biết mình bị làm sao.Sợ rằng Lạc Thiên Ngưng sẽ xấu hổ, cho nên anh đã sẵn sàng thay quần áo, cùng Tiêu Nhuệ đi đến chi nhánh công ty.Ngồi trong văn phòng một đêm, tâm trí anh tràn ngập hình dáng của cô gái nhỏ đang ngã vào vòng tay anh qua cửa sổ, dáng vẻ cô đang run rẩy trong vòng tay anh.Lo lắng cô ở trong khách sạn một mình sẽ sợ hãi, anh lái xe trở về, tự an ủi mình rốt cuộc cũng chỉ cứu người thôi, trở về gặp cô, mọi chuyện không sao cả.Phát hiện cô không có trong khách sạn, anh nghĩ cô lại gặp nguy hiểm nên vội vàng gọi điện cho cô, nhưng cô đã ngủ sẵn ở nhà.Hôm nay, anh cảm thấy cảm xúc của mình không thể kiểm soát, nhưng cô gái ảnh hưởng đến cảm xúc của anh chỉ là một học sinh trung học 18 tuổi.Mặc Đình Thâm bước đến tủ rượu rót cho mình một ly rượu đỏ, nhìn ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, khuôn mặt anh tuấn vô song, bóng lưng cô đơn.Anh đã ở một mình quá lâu, nên cô gái cười ngọt ngào ngã vào vòng tay anh đó, mới khiến mắt anh sáng lên.Giống như một chùm ánh sáng.Chỉ là, anh còn rất nhiều việc phải làm, vẫn cần phải nắm chắc Mặc gia trong tay, tìm ra món hàng mà bị Lục gia cướp, còn phải tra rõ, Rose danh tiếng lẫy lừng đó rốt cuộc đang ở đâu.Đã một giờ sáng, Mặc Đình Thâm đứng ở bên cửa sổ hồi lâu, cho đến khi điện thoại vang lên, anh mới trả lời: "Nói."“Đình Thâm, hàng hóa đã được lấy lại, người của chúng ta toàn thân rút lui, đối phương chạy thoát hai tay súng bắn tỉa, những người còn lại đều bị tiêu diệt.” Một giọng nam ở bên kia nói.“Biết rồi, thứ đó trông chừng cho tốt, đừng để lộ tin tức.” Mặc Đình Thâm nói xong liền cúp điện thoại.Anh lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, Rose, đưa tin tức chính xác như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận