Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


“A, Tích Niên.

Cô nói như thế chẳng lẽ vì cô cho rằng tôi dẫn Gia Hân về để chọc tức cô đấy à? Cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy.”
Tích Niên nín thở, cô không biết mối quan hệ giữa Hạ Ngôn và Tô Gia Hân là gì.

Khi ở bệnh viện, anh còn nói rằng không biết Tô Gia Hân.

Vậy mà mới qua một đêm thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sau một hồi im lặng, cô mới chậm rãi nói: “Được.

Cô ta ở lại, tôi đi.”
Cô có danh dự và tôn nghiêm của mình.

Anh cảm thấy cô là kẻ ăn nhờ ở đậu, vậy thì cô sẽ đi.

Cô cũng mong sao nhanh chóng rời khỏi đây.

Ở lại đây, danh xưng mợ chủ này thật sự là nỗi ô nhục.

“Cho dù là vợ trên danh nghĩa thì cô cũng phải ở lại.”
“Trên danh nghĩa...!Anh lấy tôi còn coi tôi chỉ là trên danh nghĩa thôi sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Hạ Ngôn nhìn cô giống như là nhìn rác rưởi vậy.

“Ôi, tôi thấy thật nực cười.


Tôi gả cho anh, vậy mà anh lại coi tôi như một người vợ trên danh nghĩa.

Lúc anh chạm vào tôi, chẳng lẽ không cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên sao?”
Hạ Ngôn mỉm cười, đưa tay lên và đặt xuống cổ cô.

Những ngón tay thon dài vừa móc đã kéo phăng cổ áo của cô xuống.

Làn da trắng nõn, xương quai xanh bên dưới trông thật quyến rũ, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nhưng phản chiếu trong đôi mắt màu xanh dương ấy, tất cả đều là tùy tiện.

Anh cười nhạt liếc nhìn, đôi môi lạnh lùng há miệng muốn nói.

Tích Niên lập tức lùi lại một bước, dùng hai tay che lại cổ áo đang mở ra của mình: “Anh làm gì vậy!” Trong mắt cô không giấu được lửa giận.

Anh không nói lời nào.

Những mỉa mai châm biếm kia cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô nhớ lại anh đã dùng lời lẽ xúc phạm cô không biết bao nhiêu lần.

“A, Tích Niên.

Cô muốn đi, muốn trốn, được! Miễn là cô thoát ra được.” Hạ Ngôn cười nói.

"Sao anh biết tôi trốn không thoát chứ.”
“Cô vẫn chưa tìm thấy bố cô đúng chứ.” Anh cười gần.


Khuôn mặt của Tích Niên cứng đờ, tại sao cô lại quên mất chuyện đó? Chắc chắn Hạ Ngôn biết tung tích của bố cô.

Cô cắn chặt môi.

Không thể đi, không thể đi.

Vì bố, cô không thể rời khỏi Hạ Ngôn.

Nhắm mắt lại, cô muốn kìm nén cơn tức giận của mình.

“Tôi đi học đây” Nói xong, cô quay người rời đi.

“Bộp.” Một tờ giấy từ phía sau đập vào người cô, cô nhanh nhẹn bắt được tờ giấy: “Đây là cái gì? Rốt cuộc anh định làm gì?”
Đôi mắt màu xanh dương ra hiệu ý bảo cô xem.

Tích Niên nghi ngờ cụp mắt xuống.

Khi nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy, con người cô run rẩy, là Thông báo tạm nghỉ học.

“Hạ Ngôn, anh...!Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh còn cho tôi tạm nghỉ học ư? Sao anh có thể quá đáng như vậy? Bỗng nhiên cô gầm lên.

“Ngoan ngoãn cho tôi.”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải ngoan ngoãn chứ? Anh muốn lấy tôi thì lấy ư? Muốn hành hạ tôi thì hành hạ ư? Muốn sỉ nhục tôi thì sỉ nhục ư? Muốn tôi nghe lời thì nghe lời ư? Muốn tôi để mặc cho anh tùy tiện sắp xếp ư? Ngay cả quyền tự do cũng không cho tôi.

Anh dựa vào cái gì? Anh nói tôi không có quyền chi phối anh, vậy anh có quyền gì mà chi phối mọi thứ của tôi?” Cô hỏi với đôi mắt đỏ hoe.

Nỗi đau dồn nén sắp sửa giống như một quả bom, cứ căng dần căng dần và sắp nổ tung.

Hạ Ngôn chỉ lạnh lùng thu hết cơn giận của cô vào trong đáy mắt, không hề động lòng chút nào.

Cục diện bế tắc vẫn tiếp diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận