Khi cô đi ngang qua Hạ Ngôn… Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Tích Niên, cô sẽ phải trả giá thật đắt vì chuyện này!" Giọng nói lạnh như băng khiến cho cơ thể của cô giống như bị đóng băng.
Cô dừng bước chân, nghiêng mắt liếc nhìn Hạ Ngôn: "Muốn đầu có một đầu, muốn mạng có một mạng!"
"Hừ ha ha… Bây giờ cô tuy một mà hai mạng nhỉ!" Hạ Ngôn nói.
Trái tim của Tích Niên rung lên, vô thức đưa tay lên sờ bụng mình.
Trong này đang có một sinh mạng nho nhỏ, đôi mắt cô hiện lên vẻ tiếc nuối nhưng lại trở nên kiên định ngay: "Là con của tôi thì cũng sẽ không sợ hãi!" Bàn tay che bụng dần dần nắm chặt thành đấm, cô rất muốn sinh đứa trẻ này ra… Cô rất sợ một đứa trẻ vô tội lại phải chết đi nhưng cô cũng tin rằng có thể bảo vệ được bạn bè mình, cho dù có chết cũng là cái chết có giá trị.
Sao mà giống như câu ngạn ngữ kia, cái chết nặng như núi Thái Sơn, nhưng cũng nhẹ tựa lông hồng! Thế nên, con à, đừng sợ.
Nếu như con sợ thì mẹ con sẽ cảm thấy xấu hổ vì con đấy!
Cô không có chút khiếp đảm nào, quang minh chính đại bước lên xe của Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vẫn chưa lên xe, đôi mắt màu xanh nhìn thoáng qua chỗ của Thẩm Thừa Quang, đôi mắt hiện lên một sự cay độc ác liệt, cứ như đang ẩn chứa ý định giết người nào đó vậy.
Hai người nhìn nhau một lát rồi anh lại quay người trở về xe.
Cả đoàn xe của Hạ Ngôn nghênh ngang phủi mông rời đi.
Đây là bình yên trước bão tố sao? Tích Niên cảm thấy cô không thể nhìn ra con đường phía trước sẽ là thế nào nữa.
Cô chỉ biết rằng, lúc mà anh nổi giận sẽ đánh một bạt tai, sẽ ra lệnh cho người khác đánh cô, đập cô, thậm chí là làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn hơn để trừng phạt cô.
Thế nhưng lúc này lại yên bình như vậy, anh lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Điều này lại càng khiến cho người ta đứng ngồi không yên, có lẽ lúc này Hạ Ngôn đang tức giận đến mức không thể diễn tả bằng hành động nữa.
Đã yên tĩnh một lúc rồi, còn tiếp tục được bao lâu đây?
Có lẽ mỗi ngày tiếp theo, có thể mỗi lần cô vừa mở mắt là sẽ được đối diện với địa ngục.
Tích Niên không dám nghĩ nữa, chỉ cố gắng kiên trì…
Một ngày sóng êm biển lặng nhanh chóng qua đi.
Ngày hôm sau, Tô Gia Hân được cử hành tang lễ long trọng.
Hạ Ngôn mặc một bộ vest đen trắng đi đến phòng ngủ của Tích Niên.
Anh đẩy cửa, ném một bộ lễ phục đến: "Thay đồ, đi theo tôi!"
Cầm lấy quần áo được ném đến, là một bộ váy đen trắng xen kẽ.
Hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho cô để tham dự tang lễ của Tô Gia Hân.
Cô cầm lấy lễ phục, nở nụ cười: "Hả, anh muốn tôi đi tham dự tang lễ của Tô Gia Hân sao?"
"Nhanh lên!"
"Hừ! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào! Cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của cô ta!" Tích Niên cầm lấy lễ phục rồi quăng sang một bên!
"Tôi không chỉ muốn để cô tham dự tang lễ mà còn muốn cô quỳ gối trước linh cữu của cô ấy, cho đến khi tang lễ kết thúc mới thôi." Hạ Ngôn buông lời nhẹ như gió thoảng mây bay.
Cũng giống như ngày hôm qua vậy, không hề tức giận! Không, chỉ là muốn để cho người khác không nhìn thấy sự tức giận của anh mà thôi.
Ngay cả bên trong đôi mắt màu xanh kia cũng chỉ có màn đen vô tận.
"Anh nằm mơ đi!"
"Vậy thì thử xem, rốt cuộc là ai đang nằm mơ!" Hạ Ngôn đi đến.
Tích Niên vô thức muốn chạy, nhưng cô còn chưa chạy được một bước thì cơ thể đã bị anh bắt được, cô hoàn toàn bị kìm chặt.
Anh giống như một con thú hoang, một tay bắt lấy hai cánh tay của cô, đè cơ thể cô lên trên tường, không cho cô nhúc nhích dù chỉ một chút: "Anh muốn làm gì? Tôi không đi, tôi tuyệt đối sẽ không tham dự cái tang lễ chó má kia!"
"Không phải do cô quyết định!" Vừa dứt lời, tay còn lại của Hạ Ngôn điên cuồng xé rách quần áo trên người cô.
Cô giống như con rối mặc cho anh điều khiển.
Quần áo trên người cũng giống như giấy, yếu ớt không chịu nổi.
"Rẹt…"
"Rẹt…"
Từng âm thanh chói tai vang lên cùng với giọng thút thít nỉ non của cô: "Hạ Ngôn, anh đừng ép tôi! Tôi có chết cũng không tham dự tang lễ của Tô Gia Hân.
Tôi sống là địch của cô ta, chết rồi cũng là kẻ thù!"
"Thế nên cô mới phải tham dự!"
"Không… Tôi không muốn…"
Làn da thịt trắng nõn lồ lộ trước mặt anh, anh không có chút thương tiếc nào.
Đôi mắt của anh như bị bóng đêm nuốt chửng, anh cầm lấy bộ lễ phục, cưỡng ép mặc lên người của cô.
Sau khi bị ép thay quần áo xong, cô lại dán ở trên tường, hai hai tay có được tự do, cô nhanh chóng muốn cởi bộ quần áo trên người...!
"Cởi đi! Cởi ra! Cho dù hôm nay cô có không mặc quần áo thì cô cũng phải đi!"
"Cho dù không mặc quần áo, mẹ nó chứ, tôi cũng sẽ không thèm mặc đồ tang ở tang lễ của cô ta!" Cô tức giận nói, muốn xé rách bộ đồ.
Hạ Ngôn kéo cái tay đang muốn xé quần áo của cô lại: "Cô, sau khi tang lễ kết thúc tôi còn muốn tặng cho cô một món quà lớn đấy!"
"Món quà lớn?" Tích Niên vừa nghe xong đã biết là có chuyện, lập tức nói: "Anh muốn cái gì? Anh muốn làm cái gì?"
"Cô cho rằng cô tự nhận tội thì tôi sẽ bỏ qua cho Thẩm Thừa Quang sao? Hử?" Anh nở nụ cười lạnh lẽo.
Cõi lòng của Tích Niên lạnh buốt, sở dĩ bão tố bình lặng là vì Hạ Ngốn muốn bộc phát sau khi tang lễ của Tô Gia Hân được kết thúc trong êm đẹp sao? Cuối cùng thì anh cũng không muốn tha cho Thẩm Thừa Quang?
"Hạ Ngôn, tôi sẽ nói thật với anh nhé! Tô Gia Hân bị dọa chết đấy, đúng vậy, đúng là tôi muốn giết chết cô ta! Thế nhưng mà cô ta chẳng được tích sự gì, vậy mà bị dọa chết! Cho dù anh có yêu cô ta đi nữa thì cũng không có tư cách oán trời oán đất!"
"Bốp!" Một bạt tai rơi xuống khuôn mặt Tích Niên.
Gương mặt của Tích Niên nhanh chóng hiện lên một dấu tay đỏ ửng, vừa nóng rát lại vừa đau đớn: "A… Anh có gan thì giết tôi đi! Giết tôi để trả thì cho người phụ nữ mà anh yêu!"
Anh nâng cằm của cô lên: "Yên tâm, tôi sẽ không giết cô.
Tôi sẽ giữ cô lại để tra tấn cô từ từ và chậm rãi cho đến ngày cô chết.
Còn tên Thẩm Thừa Quang kia, hừ…"
"Chuyện này không có liên quan gì đến anh ấy cả!"
"Có liên quan hay không cũng không cần cô giải thích với tôi." Hạ Ngôn kéo lấy Tích Niên, trực tiếp kéo cô ra khỏi cửa phòng ngủ.
Cả đường vừa túm vừa kéo, ném vào trong xe.
Tang lễ vô cùng long trọng đang được cử hành, khi ở trên xe, ý chí của Tích Niên đã bị sa sút.
Thế nhưng trong khoảnh khắc Hạ Ngôn kéo cô xuống xe, trên mặt cô lại nở một nụ cười.
"Phụ nữ, cô!" Nhìn nụ cười sáng lạn bỗng nhiên xuất hiện trên mặt cô, đôi mắt của Hạ Ngôn cũng sắc lẻm.
Ả đàn bà chết tiệt này, lại dám cười ở nơi này!
"Chẳng phải anh muốn tôi tham dự tang lễ của Tô Gia Hân sao? Bây giờ tôi sẽ làm theo nguyện vọng của anh, tôi không những tham dự mà còn muốn tham dự một cách vui vẻ! Ăn mừng việc cuối cùng thì kẻ địch của tôi cũng cưỡi hạc về tây, tôi không chúc cô ta chết bình yên! Tôi chúc cô ta sẽ vĩnh viễn phải cười trong nỗi bất an! Tôi muốn cười sao cho vui vẻ một chút, từ đầu đến cuối tang lễ này, tôi sẽ cười thật vui vẻ!" Nỗi hận với Tô Gia Hân, có lẽ cũng không nhiều như vậy.
những lời nói lúc này… thật ra là vì giận Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nắm lấy hai bên cơ mặt đang cười trên mặt cô: "Câm miệng cô lại cho tôi, không được cười!"
"Ha ha ha, a ha ha ha ha ha, tôi cứ cười đấy!"
Sức bàn tay của anh rất mạnh, dường như xương gò má trên mặt cô đang bị anh bóp nát rồi.
Đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo vô tình, cứ tiếp tục giằng co như thế một hồi: "Được, cô muốn cười đến vậy sao? Để cô xem cô còn cười nói được nữa không."
Dứt lời, đôi mắt màu xanh ra hiệu cho thuộc hạ bước đến.
"Thủ lĩnh." Thuộc hạ mặc đồ đen cúi đầu chờ lệnh.
"Tát! Ngay ở đây, tát đến khi não cô ta không cười nổi nữa mới thôi!"
"Vâng!"
Ngay sau đó, hai tên thuộc hạ một trái một phải kiềm chặt Tích Niên, một tên khác thì đứng trước mặt cô.
Tên đó nâng bàn tay lớn tát xuống…
"Bốp!"
Rất đau nhưng cô vẫn tươi cười như cũ: "Hạ Ngôn, cho dù anh có tát tôi đến chết, tôi cũng muốn cười."
"Nếu cô có bản lĩnh thì cứ cười đi." Hạ Ngôn để lại câu này rồi quay người đi vào đại sảnh của tang lễ, không hề để ý đến cô nữa..