Chỉ trở về nhà họ Hạ một mình.
"Mợ chủ, sao… sao cô lại về rồi?" Người hầu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tích Niên.
Trong ba ngày qua, Tích Niên gầy hơn rất nhiều, cô đứng ở bên ngoài ngôi nhà rộng lớn của nhà họ Hạ, cảm giác như gió thổi qua liền ngã luôn vậy, nhưng cô không mất đi chút khí thế nào: "Sao vậy, ngôi nhà này không chào đón tôi à? Ngay cả việc tôi có về hay không cũng phải hỏi nhiều như vậy?'
“Không, không ạ.
Mời cô vào nhà."
"Hạ Ngôn ở đâu?"
“Cái này, chúng tôi không biết.” Người hầu nói.
Tích Niên “ừ” một tiếng, cô cũng lười quan tâm xem rốt cuộc Hạ Ngôn đã đi đâu, cô chỉ muốn biết anh có ở nhà hay không thôi.
Sau khi trở về nhà, Tích Niên một mình bước lên lầu.
Đảo mắt, cô bước nhanh đến phòng ngủ của Hạ Ngôn, vừa định mở cửa bước vào.
“Mợ chủ, cô đang làm gì vậy?” Người hầu nữ cảnh giác bước tới, ngăn động tác mở cửa của Tích Niên.
“Đương nhiên là muốn vào phòng rồi!” Cô đáp đầy lý lẽ, nhưng thật ra trong lòng đã run lên từ lâu rồi, cô người hầu này nhìn cô như nhìn phạm nhân vậy, khiến cô muốn làm việc gì đó cũng không được.
“Nhưng cậu chủ nói rằng không ai được vào phòng ngủ nếu không có sự cho phép của cậu chủ.” Nữ giúp việc cũng chính đáng nói.
Mặc dù nói chuyện với Tích Niên vẫn rất cung kính, nhưng mà họ hoàn toàn không sợ người mợ chủ này, ai cũng biết thái độ của cậu chủ với mợ chủ chẳng ra sao.
Tích Niên cau mày: "Anh ta nói rằng không ai được vào là đang nói mấy người, không hề bao gồm cả tôi! Mở cửa!" Cô buông tay nắm cửa ra, ngược lại bảo người giúp việc mở cửa.
"Cậu chủ nói bất kỳ ai cũng không được!"
"Cô to gan thật đấy! Muốn lật trời đúng không? Trong mắt cô tôi là ai?" Tích Niên tức giận mắng, cần khí thế có khí thế, cần uy nghiêm có uy nghiêm, cô không phải là người yếu đuối, khi thật sự sắc bén thì còn có thể đâm bị thương không ít người đấy!
"Cô là mợ chủ."
"Cô cũng biết tôi là mợ chủ à, tôi là vợ của Hạ Ngôn, cho nên ngôi nhà này là nhà của tôi, lẽ nào trong nhà mình mà tôi còn phải chịu sự ràng buộc của mấy người sao?!"
"Cái này…"
“Mở cửa ra!” Cô sắc bén nói.
"Nhưng mà…"
"Tôi bảo cô mở cửa ra!"
"Vâng, vâng…" Cô người hầu vâng vâng dạ dạ gật đầu, sau đó nói: "Nếu cậu chủ trách phạt thì không liên quan đến tôi đâu, mợ chủ!"
"Yên tâm đi, nếu là tôi bảo cô mở cửa thì cũng không có ý định đẩy trách nhiệm cho cô."
Người hầu mở cửa ra, Tích Niên quang minh chính đại bước vào.
Còn người giúp việc thì đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào hành động của Tích Niên, đáng chết, thật sự coi cô là phạm nhân đấy à?
Cô dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn lại: "Tôi mệt rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây một lát, cô đóng cửa rồi ra ngoài đi!"
"Cái này…"
“Hả?” Tích Niên cau mày.
“Không có gì.” Người giúp việc chỉ có thể lùi lại mấy bước đi ra ngoài nhận tiện đóng cửa phòng lại.
Vào lúc cửa phòng ngủ đóng lại, Tích Niên mới thở phào nhẹ nhõm, như thể tảng đá lớn trên đầu đã được đặt xuống đất vậy.
Cô ngồi trên ghế sô pha thở dốc, trong ba ngày cô ngủ thiếp đi kia, thể lực của cô rốt cuộc là giảm đi bao nhiêu chứ? Mới có một chút như vậy mà đã mệt không thở nổi rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tích Niên lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong phòng ngủ, giấy đăng ký kết hôn để ở đâu? Cô nhớ rằng vẫn luôn là Hạ Ngôn giữ, lúc đó cô chỉ nhìn thấy một lần thôi.
Lục tủ hồi lâu, tầm mắt cô rơi vào một cái tủ dưới bàn làm việc, cô vội vàng bước tới ngồi xổm xuống, định mở tủ ra, nhưng phát hiện tủ đã được đóng rất chặt.
Còn cần mật mã nữa sao? Xem ra bên trong nhất định để thứ gì đó quan trọng, nếu không thì chắc chắn sẽ không dùng mật mã để khóa lại, sinh nhật của Hạ Ngôn sao? Suy nghĩ kỹ lại, cô không hiểu rõ về anh đến mức còn không biết cả ngày sinh nhật của anh, cô không biết tất cả mọi thứ về anh.
Liều vậy!
Tích Niên bật máy tính xách tay trên bàn lên, dù máy tính quét qua mật mã khóa tủ, sau đó hack, học về máy tính mười mấy năm, cô thật sự không tin không thể mở được mật mã này.
Ngón tay cô lướt trên bàn phím và dữ liệu được quét nhanh chóng.
Tít tít tít tít tít tít… 'cạch' đã mở khóa thành công! Khóe miệng Tích Niên nở một nụ cười, xem ra học máy tính mười mấy năm nay không vô ích.
Thuận lợi bẻ khóa, mở tủ ra, ánh mắt tò mò nhìn đồ bên trong, quả nhiên giấy đăng ký kết hôn cũng ở bên trong, lấy giấy đăng ký kết hôn ra, sau khi mở ra xem thì một tờ giấy bên trong rơi ra.
Đây là cái gì?
Tích Niên nhặt nó lên và mở tờ giấy ra "Giấy bán thân".
“Tôi dùng danh nghĩa của chủ nhà họ Cố, đồng ý tặng Cố Tích Niên cho Hạ Ngôn, chủ tịch tập đoàn Lập Hạ Sau này Tích Niên không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Cố nữa, toàn quyền giao cho Hạ Ngôn xử lý.
Đồng thời, trục xuất Cố Tích Niên ra khỏi gia phả nhà họ Cố.
Ký tên: Triệu Khiết Vũ."
Từng nét chữ chói mắt đâm thẳng vào con ngươi của Tích Niên, cô phẫn nộ vò tờ giấy lại thành hình tròn.
Giấy bán thân? Ha! Đùa gì thế hả, cô là gì của Triệu Khiết Vũ chứ? Bà ta có tư cách gì mà bán cô cho Hạ Ngôn! Lại có tư cách gì mà tự gọi mình là chủ nhà họ Cố!
Quả nhiên mọi thứ đúng như những gì cô nghĩ, ngay từ đầu Triệu Khiết Vũ còn muốn lừa cô nói là cuộc hôn nhân do bố cô liên hệ, bây giờ rất rõ ràng là giả.
Đó là câu chuyện do một mình Triệu Khiết Vũ dựng nên, bà ta muốn bán cô cho Hạ Ngôn! Hoàn toàn không được sự đồng ý của bố cô, bản thỏa thuận này hoàn toàn không thể có hiệu lực, bởi vì Triệu Khiết Vũ là người không có tư cách quyết định nhất!
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên bàn, không có hôn lễ, cô được đưa thẳng đến nhà họ Hạ.
Ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng do Triệu Khiết Vũ và Hạ Ngôn thao túng với nhau.
Với thế lực của nhà họ Hạ và nhà họ Cố, đúng là không cần cô đích thân ra mặt cũng có thể làm được giấy đăng ký kết hôn, hơn nữa chắc chắn Triệu Khiết Vũ đã dùng danh nghĩa của bố cô.
Cho nên khi đó cô không hề nghi ngờ tính chân thực của tờ giấy đăng ký kết hôn này… Lẽ nào… thật sự đúng như những gì cô nghe thấy trong mơ, Hạ Ngôn hoàn toàn không hề cưới cô, tất cả đều là giả sao?
Đặt giấy đăng ký kết hôn vào trong lòng, Tích Niên lập tức lao ra khỏi nhà họ Hạ.
Trước cổng Học viện Quý Tước.
Trường đại học tan học rất sớm, bốn năm giờ chiều đã tan học hết rồi.
Khi Tích Niên đến đây vừa hay là giờ tan học.
“Tiểu Quy, Tiểu Quy!” Từ xa, cô đã nhìn thấy Trương Tiểu Quy bước ra từ trong trường.
Trương Tiểu Quy có thể nói là sống rất tốt trong trường đại học, lập tức trở thành nữ đại ca của trường học này, chiếm toàn bộ thế lực của Trương Manh trước đây: "Niên Niên!"
Trương Tiểu Quy vội lao tới, ngạc nhiên nhìn Tích Niên: "Niên Niên, tớ nhớ cậu chết đi được, lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu."
"Tiểu Quy, cậu có thời gian không?"
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Ừ, chuyện gấp."
"Được rồi, đi với tớ! Về căn hộ của tớ rồi cậu nói." Tiểu Quy vẫy tay, dẫn Tích Niên đến bãi đậu xe ngoài trời trong trường, lấy chìa khóa ra rồi khởi động xe.
Tích Niên đã quen với việc đứng đợi bên cạnh rồi.
“Tích Niên, cậu đứng ở đó làm gì? Mau lại đây đi!” Trương Tiểu Quy lắc mũ bảo hiểm, ra hiệu cho Tích Niên nhanh chóng đến chỗ cô ấy..