“Chức vị của cô là gì? Thì bây giờ cô phải làm cái đó.” Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài, bao quanh là bầu không khí vô tình lạnh lẽo.
Tích Niên ậm ừ lẩm bẩm một câu: “Vẫn thật biết cách sai khiến người khác!” Chỉ đành sải bước đi theo/ Thực sự ở cùng một công ty thì không nói, lại còn làm thư ký của anh? Đi làm tan làm đều phải hầu hạ anh, còn kéo dài tận ba tháng sao? Phù, đây quả thực là đen tám đời tám kiếp mà!
Trước cửa công ty Ngài Âu.
Một chiếc ô tô màu đen đậu ở cửa, nhưng ghế lái còn trống, không có người.
Người đi theo phục vụ mở cửa xe, rụt rè nói: “Tổng giám đốc, tài xế cừa vội vã chạy vào nhà vệ sinh.”
Sắc mặt của Hạ Ngôn tối sầm lại, anh nhìn đồng hồ, sau đó quay lại liếc nhìn cô ở phía sau: “Cô tên là gì?”
Sắc mặt của Tích Niên còn tối sầm hơn cả anh, ha ha, cũng thật lợi hại, ngay cả tên cũng quên rồi sao? Cô lạnh lùng nói: “Cố, Tích, Niên.”
“Cố Tích Niên?” Anh cau mày lại.
Nhớ ra chưa? Nếu như thế này mà anh vẫn còn thể nói đã quên hết sách, thì trái tim sói của anh thực sự giống như bị chó ăn rồi.
Nhưng ngay sau đó anh lạnh lùng nói: “Lái xe, tới club lạc vào thiên đường.”
“Tôi sao?” Tích Niên chỉ ngón tay vào mình.
“Chứ sao nữa? Lẽ nào ngay cả ô tô cô cũng không biết lái hả?” Nói xong, Hạ Ngôn bước lên xe.
Tích Niên nheo mắt phượng, người đàn ông lạnh lùng chết tiệt này ngay cả tên của cô cũng quên sạch sao? Không hề thất nhột mà ra lệnh cho cô làm việc.
Một chân giậm mạnh giày cao gót, ánh mắt của cô lóe lên sắc bén, đạp giày cao gót và trực tiếp ngồi vào vị trí lái xe: “Tổng giám đốc Hạ, ngài phải ngồi vững nhé, kỹ năng lái xe của tôi không được tốt cho lắm!”
Nói rồi, Tích Niên một tay vặn chìa khóa, một chân đạp ga, đạp thẳng đến mốc cuối cùng!
“Vù...” Chỉ nghe tiếng động cơ của xe, giống như một chiếc tên lửa, chiếc xe lao như bay sang đường với tốc độ cực lớn, dọa những người qua đường xung quanh hoảng sợ, không khỏi kinh hãi nhìn theo đuôi xe.
Trên ghế lái, sắc mặt của cô vẫn chẳng hề thay đổi, chân ga từ đầu đến cuối luôn đạp ở dưới, đồng hồ tốc độ chốc chốc lại cao thêm một chút, 120, 140, 160, tức là sớm đã vượt quá tốc độ giới hạn 60km rồi!
Cô như con thoi, lao như bay, trên con đường đầy xe qua lại, chẳng hề va quệt vào xe nào, trông thấy đèn đỏ liền lao về phía trước, tốc độ cũng không giảm, còn càng lúc càng nhanh hơn.
Vài lần có vẻ như sắp đâm xe tới nơi, nhưng cô lại né được trong một cú ngoặt.
Hạ Ngôn ngồi trên ghế ở băng ghế sau, mặt không chút thay đổi, tựa như không hề quan tâm đến trò chơi sinh tử này.
“Lạc vào thiên đường”, chẳng bao lâu đã tới hộp đêm mà anh chỉ định.
Một cú lướt xe dừng lại, Tích Niên mới ngoái đầu lại, hung hăng nhìn anh nói: “Tổng giám đốc, đến nơi rồi.”
“Đây là thái độ của cô dành cho ông chủ sao?”
Tích Niên hít một hơi thật sâu, khóe miệng kéo lên một đường cong, nụ cười cứng ngắc hơn bất kỳ ai: “Tổng giám đốc Hạ, chúng ta tới Lạc vào thiên đường rồi.”
“Mở cửa.”
“Vâng!” Tích Niên gật đầu, vẫn duy trì nụ cười đặc trưng của mình bước xuống xe.
Lúc mở cửa xe cho anh, cô đặt tay lên nắm cửa, dùng lực nhẹ nhàng đập một cái, sau đó giơ tay lên: “Ôi trời, tổng giám đốc Hạ, tay nắm cửa bị gãy rồi, vẫn là phải để ngài tự mình mở cửa xuống xe rồi.” Cô đứng bên ngoài cửa kính, lắc lắc tay nắm xe.
Đôi mắt khẽ cười, ẩn chứa sự nham hiểm xảo trá.
Đôi mắt xanh của anh lạnh lùng liếc nhìn cánh cửa bên kia của chiếc xe, ra hiệu cho Tích Niên đến mở cánh cửa bên còn lại, sau đó kéo cửa sổ xuống: “Nếu cả hai cánh cửa ô tô đều bị hỏng, vậy tôi phải tự hỏi có phải ai đó cố ý hay không.”
Cô hít một hơi thật sâu, anh cố tình đùa với cô sao? Với thân phận của mình lúc này, cô chỉ có thể đi vòng qua, mở cánh cửa xe bên kia: “Mời tổng giám đốc Hạ xuống xe.”
Hạ Ngôn xuống xe và nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt.
Tích Niên đóng cửa xe lại, không vui vẻ dựa vào cạnh xe, càng nghĩ càng thấy xui xẻo, tại sao cô lại phải phục vụ người đàn ông đáng căm ghét nhất này.
Ngôn Tình Ngược
“Hôm nay chơi đùa có vui không?”
“Hả?” Tích Niên khịt mũi, nhận ra anh đang nói đến chuyện lái xe, liền nói thẳng: “Một công ty lớn như tập đoàn Ngài Âu, một thế lực mạnh như doanh nghiệp Hạ thị mà còn sợ tôi chạy quá tốc độ sao?”
“Rất tốt, vậy thì những biên bản nộp phạt hôm nay sẽ trừ vào tiền lương của cô.” Hạ Ngôn bỏ lại một câu, rồi bước vào hộp đêm.
Cô nắm chặt tay, hôm nay cô mới đến làm việc, mà ngay cả chút lương ít ỏi của cô, anh cũng không buông tha sao? Hay là, anh ta cố ý?
Tịch Niên cũng đi theo vào, nỗi tức giận đối với anh cứ lởn vởn trong lòng, nhưng không hề bộc lộ ra trên khuôn mặt, từ đầu đến cuối đều không biểu hiện cảm xúc gì, sự tức giận trong mắt cô ấy cũng được che giấu rất tốt.
Một mạch.
Theo anh đến một phòng VIP.
Vẫn là một lãng tử phong lưu rất biết vui chơi thưởng nguyệt.
Đã năm năm trôi qua mà anh một chút cũng chẳng hề thay đổi.
Tích Niên cười nhạo.
Đẩy cửa ra, trong hộp đêm rất sôi động.
“Ôi chao, cậu Hạ, tôi cứ ngóng cậu mãi.” Giữa bạt ngàn hoa, một người đàn ông trung niên đứng dậy, ông ta mặc vest.
Dáng vẻ hơi mập, cái bụng phệ phình to.
“Tổng giám đốc Trương, chuyện xảy ra hôm nay thực sự đáng tiếc, là do trình tự tiến hành công việc bên phía công ty chúng tôi có vấn đề.” Hạ Ngôn nói một cách bình thản.
Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Trương xua tay: “Thôi nào, tổng giám đốc Hạ nói những lời gì vậy.
Có thể hợp tác với công ty của cậu là điều may mắn của công ty chúng tôi.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, không phải chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao.
Tôi còn lo lắng chuyện hôm nay ồn ào mất vui, nên mới cố ý mời cậu đi uống rượu đây.”
Anh lịch thiệp gật đầu một cái, rồi đi đến ngồi xuống một chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Tích Niên đứng ở bên cạnh quan sát tình hình, tổng giám đốc Trương ở trước mặt kia chính là tổng giám đốc sáng nay muốn ký hợp đồng với Hạ Ngôn, kết quả bên phía Hạ Ngôn quên đem theo hợp đồng, cho nên tối hôm nay mới bị mời đến đây gặp mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, chỉ có cố gắng coi hiện giờ như một loại công việc, cô mới có thể gạt lòng oán hận của mình đối với Hạ Ngôn sang một bên.
Đúng vậy, coi như đang làm việc, công việc của một thư ký, đừng nghĩ đối phương là Hạ Ngôn, mà coi như mình là thư ký của một người khác là được.
Như vậy ít ra cô cũng có thể an ủi bản thân một chút.
“Tổng giám đốc Hạ, nào, chúng ta uống vài ly.” Tổng giám đốc Trương đột nhiên nâng ly lên.
Người đẹp bên cạnh vội vàng rót đầy một ly rượu vang đỏ cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nâng ly lên uống một ngụm nhỏ, sau đó đặt ly xuống.
“Ôi trời, cậu Hạ, cậu uống ít vậy sao? Đã đến rồi thì uống hết mình đi.
Người khác thấy vậy lại nói lão Trương tôi đây tiếp đãi cậu không chu đáo.
Nào nào nào, mấy người các cô, rót thêm vài ly cho tổng giám đốc Hạ đi.
Tổng giám đốc Trương đẩy mấy người đẹp đang ôm hai bên, mấy người đẹp lập tức hiểu ý đứng dậy, mở liên tục mấy chai rượu, tiến tới trước mặt Hạ Ngôn.
“Tổng giám đốc Hạ, chúng tôi kính anh.”
“Tổng giám đốc Hạ, uống một chút đi.” Một người lại thêm một người, giọng nói của bọn họ ngày càng nũng nịu, lại càng câu dẫn hơn.
Là đàn ông, nếu nghe được chắc chắn sẽ đều mềm lòng, xương cốt nhũn ra hết..