Trương Cảnh Nhi không nhịn được hai chân run rẩy, nhớ rõ năm năm trước, trong ba người các cô, người có khả năng đánh đấm nhất chính là Trương Tiểu Quy.
Thông minh nhất là Cố Tích Niên.
Nhưng có đầu óc thì có đầu óc, làm sao thực lực lại có thể trở nên tốt như vậy? Hơn nữa dùng góc độ của người ngoài cuộc, Cố Tích Niên dường như không tốn nhiều công sức đã giải quyết xong tên giang hồ mà cô ta thuê tới.
Trương Cảnh Nhi vội vàng dựa vào tường, không được, dựa theo tình hình sức mạnh hiện tại, gã đầu trọc sớm muộn gì cũng sẽ khai cô ta ra, cô ta phải nhanh chóng chạy trốn.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức xoay người, lòng bàn chân chuẩn bị sẵn sàng lao về hướng khác.
Bột phấn màu trắng còn đang trôi nổi trên không trung, Tích Niên một tay ôm lấy con trai, vội vàng rời khỏi nơi có bột màu trắng này, mới dám hít thở.
Buông con trai xuống, Tích Niên nhặt một cây gậy bóng chày trên mặt đất, cô vốn có thể buông tha những tên giang hồ mà Cảnh Nhi thuê tới, nhưng vừa rồi lại không cẩn thận hít vào một hơi bột màu trắng kia, không biết đó là thứ gì nữa, thuốc mê hay là cái gì khác? Vẫn phải ra tay chỉnh đốn một phen.
Con ngươi đen nhánh của Cố Tích Niên trở nên vô cùng sắc bén, ánh mắt giống như một con phượng hoàng tắm lửa vừa sống lại, mang theo mạnh mẽ, mang theo sắc bén khiến cho người ta không thể tới gần.
Cô chậm rãi đi về phía gã đầu trọc...
“ Mẹ...” Cố Tiểu Hoại đột nhiên kích động hô.
Tích Niên trả lời: “Đợi chút, sẽ xong việc nhanh thôi.”
“Không phải, mẹ, mẹ nhìn đằng sau! Đằng sau còn có!” Ngón tay của Cố Tiểu Hoại quét qua bốn phía!
Nhìn theo ngón tay con trai, phía trước, phía sau, còn có bên cạnh đường cái đều có hơn mười chiếc xe màu đen chạy tới.
Dáng vẻ cực kỳ không tầm thường! Hơn nữa loại vây quanh chỗ này, rõ ràng chính là hướng về phía mẹ con bọn họ? Càng để cho người ta đáng chú ý tới, cuộc ẩu đả như vậy, tuyệt đối sẽ không giống như giang hồ.
Tầm mắt Cố Tích Niên rơi trên chiếc xe tải: “Tiểu Hoại, mau lại đây...” Không được? Cô không thể mang theo con trai mình mạo hiểm!
Cố Tiểu Hoại vừa mới chạy tới, Tích Niên đã ngồi xổm xuống, nói với con trai: “Tiểu Hoại, còn nhớ đường trở về trường mầm non không? ”
Tiểu Hoại gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Con tự mình chạy về trước, lát nữa mẹ sẽ tới đón con.”
“Nhưng mà mẹ ơi, trường mầm non đã tan học rồi.” Cố Tiểu Hoại chớp chớp mắt.
“Không sao, con tự đi trước, chờ ở cửa cũng được, đợi lát nữa mẹ sẽ đến đón con.”
“Con muốn ở bên cạnh mẹ.”
“ Không được” Tích Niên quyết đoán từ chối, trận chiến như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường, nếu như là nhắm về phía cô, vậy càng thêm sâu xa khó lường, bất kể là như thế nào cũng phải bảo vệ an toàn của con trai trước.
“ Mẹ...!con” giọng nói Cố Tiểu Hoại trở nên khàn khàn, cậu bé cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu bé không thể ở chỗ này làm mẹ thêm lo lắng.
“Ngoan… nếu như buổi tối mà mẹ vẫn chưa tới đón con, nhớ kỹ nhất dịnh không được rời khỏi trường mầm non, đợi đến ngày hôm sau khi đi học trở lại, nghĩ cách để nhà trường cho con liên lạc với Ly Tiêu, Ly Minh.”
“ Vâng.” Cố Tiểu Hoại gật đầu.
“Đi mau”
Đẩy con trai mình lên.
Cố Tiểu Hoại trong lúc xoay người trong mắt ngập tràn nước mắt, nhưng là một đứa con trai phải mạnh mẽ, cậu bé nhất định sẽ không khóc, cậu bé muốn kiên cường, cậu là con trai, không thể khóc...
Vì thế, Cố Tiểu Hoại vừa điên cuồng khóc lớn, vừa chạy về phía con đường nhỏ của trường mầm non.
Tích Niên nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay, mới trở về thành phố này, cô cho rằng sẽ tạm thời rời xa cuộc sống trước kia, trở về cuộc sống của người bình thường, cho nên ngay cả một khẩu súng cũng không mang theo, lúc này thật sự là đụng phải họng súng.
“Két…” Chiếc xe màu đen dừng lại cách đó không xa, một đám người mặc áo choàng màu đen đồng thời nhảy xuống xe.
Quả nhiên người tới không phải là người tốt!
Bọn họ mạnh mẽ vọt về phía Tích Niên, trong chớp mắt lấy ra đủ loại vũ khí dưới áo choàng, dường như mỗi người đều khác nhau, có súng, có dao, còn có vô số thứ khác.
“Pằng!” Viên đạn xẹt qua má cô, những người này không nói lời nào đã tấn công cô.
Cô nhanh chóng né tránh viên đạn, mũi chân kiễng một cái, cũng vọt tới, rốt cuộc là người do ai phái tới? Không nói gì đã đối phó với cô?
Hơn nữa vừa nhìn tất cả đều là cao thủ!!
Gậy bóng chày vung mạnh.
Khi nghe thấy tiếng đạn vang lên, cô không ngừng làm ra động tác với mức độ lớn để né tránh.
Một trận đấu ác liệt đã được diễn ra...
Đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa năng lực đều hơn người, thoáng cái, trên người Tích Niên đã nhuộm đầy máu tươi.
“Các người là ai? Sao lại nhắm vào tôi?”
Không có câu trả lời!
Giống như máy móc giết người, không ngừng nổ súng, không ngừng công kích về phía cô.
Tích Niên một bước nhảy lên, cơ thể nhún một cái, từ cái kính bị vỡ, chui vào ghế lái xe tải, vẫn may chìa khóa cắm ở trên đó.
Không kịp đóng cửa xe lại, cô đạp chân ga, đánh đấm bừa bãi trực tiếp lao ra ngoài.
“ Đuổi theo!” Chỉ nghe trong đám người áo đen kia phát ra một tiếng mệnh lệnh như vậy.
“Pằng Pằng Pằng…” Tiếng đạn thiếu chút nữa nhấn chìm cô ở bên trong, cô chỉ có thể không ngừng xoay vô lăng với phạm vi lớn, đạp chân ga mạn nhất, tốc độ nhanh đến mức xe sắp lật, kính xe bởi vì viên đạn mà văng khắp nơi.
Cắn chặt răng, cô liên tiếp đụng bay vài người.
Đối mặt với những người đuổi theo, cô chỉ có thể kiên trì xông ra bên ngoài, đây là một trận chiến đấu khiêu chiến tính mạng, kéo chỗ yên bình này vào bóng tối, sau đó từng chút từng chút nhiễm máu tanh.
Lúc Tích Niên lái xe một đường đụng loạn, người áo đen cũng ra xe, hơn nữa vừa lái xe, một bên điên cuồng bắn phá chiếc xe tải đã rách nát của cô.
Sắc trời bắt đầu từ buổi tối chuyển sang đêm khuya.
Ngoài cửa trường mầm non, Cố Tiểu Hoại một mình ngồi trên một tảng gò lớn ở cổng trường, ôm cặp sách nhỏ trong lòng, hiện tại trời đã tối hết, mặt trăng đã treo cao trên không trung, đáng tiếc một ngôi sao cũng không có.
Gió lạnh buổi tối thổi qua, nơi này một người cũng không có, có vẻ vô cùng yên tĩnh đáng sợ.
Mà một đứa trẻ lại ngồi ở đây, ngay cả khi sợ cô đơn, ngoan ngoãn ở đây chờ đợi mẹ mình.
Bụng đã sớm kêu ùng ục, cậu bé mở cặp sách ra, bên trong còn có một cái bánh ngọt, là một cô bé ở trường đưa cho cậu.
Cậu bé quên chưa ăn.
Lấy chiếc bánh ngọt nhỏ bé ra, lúc cậu bé vừa định cắn một miếng, lại vội vàng lắc đầu, không được không được, mẹ cũng không có ăn gì, nhất định cũng đói bụng.
Cậu bé sẽ giữ đồ ăn cho mẹ.
Nghĩ thế, lại giấu bánh ngọt vào trong túi sách, thật lạnh nha.
Mẹ ơi, mẹ phải mau quay lại đón con.
Hai mắt tràn ngập cầu xin, cậu bé quay đầu lại, quên liếc mắt nhìn một cái đồng hồ lớn treo bên ngoài trường mầm non, đã 12 giờ đêm, đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, mẹ không sao chứ?
Hai tay chắp vào cầu nguyện.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cái bóng của đứa trẻ được kéo dài rất dài, dường như sự yên tĩnh của ban đêm trở nên không còn đáng sợ nữa..