Tích Niên chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau, giống như có đàn giun cắn lộn bên trong cơ thể, máu dịch toàn thân trào lên mãnh liệt.
Cô đã không thể kiểm soát được chính mình.
“Phụt!” Phun một ngụm máu.
Nôn thẳng lên người Cung Nhược Hàn, anh ta cúi nhìn: “Này cô nhóc họ Cố! Cô nhóc họ Cố!”
“Khụ…” Khoé môi cô vương máu tươi, đôi mắt mơ màng, trống rỗng, cả người như mất sinh khí, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.
Đỡ lấy cơ thể mềm oặt của cô: “Cô nhóc họ Cố, cô sao vậy? Cô tỉnh lại đi.”
Trong phòng ngủ.
Bác sĩ, y tá đừng trong phòng, còn Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn ngồi trên sô pha.
Hạ Ngôn day trán: “Hàn, hai người ra ngoài ôn lại chuyện cũ kiểu gì? Mà tự nhiên cô ấy lại hộc máu vậy?”
Cung Nhược Hàn cũng day thái dương, anh ta tất nhiên không thể nói cho Hạ Ngôn biết những gì đã nói, chỉ bảo: “Chỉ nói chuyện bình thường thôi mà, ai biết được cô ta đột nhiên trở nên cảm xúc kích động thế, sau đó thì nôn cả lên người tôi.”
Mất đi một phần ký ức, đối với Hạ Ngôn mà nói, là phần thưởng của ông trời, khiến anh quên đi Cố Tích Niên, cũng quên đi hận thù với mẹ cô, không cần phải sống trong thù hận nữa.
Thế nên tốt nhất là vĩnh viễn quên đi những chuyện liên quan tới Cố Tích Niên.
“Chà, cô nàng có thể phun máu lên người cậu, chắc cô ấy là người đầu tiên nhỉ?” Hạ Ngôn cười nói.
“Cậu nói xem? Nếu là người khác, tôi xử đẹp từ lâu rồi.” Bất đắc dĩ nói.
Hai người tán ngẫu rất lâu, bác sĩ đi ra: “Cậu Hạ Ngôn, cậu Cung, chúng tôi đã kiểm tra sức khoẻ cô Cố xong rồi.”
“Cô ấy làm sao vậy?” Hạ Ngôn lạnh lùng hỏi.
Cung Nhược Hàn chống cằm, tò mò nhìn bác sĩ, chẳng nhẽ thật sự tức tới phun máu sao? Cô nhóc này kiềm chế kém quá nhỉ.
Bác sĩ nói: “Cô Cố có dấu hiệu của trúng độc.”
“Trúng độc?”
“Đây là một loại độc tố có tính ẩn nấp, cô Cố có lẽ đã trúng độc vài ngày rồi.”
Cung Nhược Hàn hỏi: “Cô ta trúng độc gì vậy?”
“Trập độc.”
“Phải giải như thế nào?” Hạ Ngôn chống cằm hỏi.
“Loại độc này, là độc mãn tính, có nguy hiểm đến tính mạng hay không thì chưa rõ, nhưng rõ ràng là rất hại tới cơ thể.
Nếu dùng càng thuốc giải độc thông thường, không phù hợp lắm, biện pháp tốt nhất là chưng cất độc tố.”
“Chưng cất?” Cung
Nhược Hà nhướng mày, nói đùa: “Có phải đặt cô ta vào trong lồng hấp rồi chưng cất lên không?”
“Không phải thế.
Loại độc này rất đơn giản, chỉ cần ngâm mình trong suối nước nóng có chứa thuốc, ngâm vài lần, độc tố trong cơ thể sẽ dần được thải ra ngoài, là khỏi thôi.”
“Thế thì quá đơn giản.” Cung Nhược Hàn gật đầu.
“Suối nước nóng chứa thuốc, loại này hình như không nhiều lắm.” Hạ Ngôn bình thản nói.
“Ngôn, cậu quên rồi à, trong thành phố bên cạnh gia tộc tôi, có một suối nước nóng chữa bệnh tự nhiên nổi tiếng.”
“Cô Cố, cô tỉnh rồi sao?” Tiếng y tá cắt ngang cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
Trên giường, Tích Niên mở mắt, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hết sức tiều tuỵ, cô cũng không hôn mê, khi nằm trên giường mặc dù nhắm mắt, nhưng mọi người nói gì, cô đều nghe thấy hết.
Trúng độc? Cô vậy mà lại trúng độc sao? Là chuyện khi nào?
Vẫn đang cố nhớ lại, rốt cuộc trúng cái thứ độc mãn tính này từ khi nào, mà còn là mấy ngày trước, động não suy nghĩ.
A! Đúng rồi!
Trong đầu loé lên một tia sáng, thứ bột phấn màu trắng ông anh đầu trọc vẩy ra.
Lúc ấy cô không cần thận hít vào một chút.
Lúc ấy tưởng là thuốc mê, nhưng lại chưa phát tác, đấy có phải là thuốc mê hay không thì chưa rõ, nhưng chắc chắn không phải loại bột thông thường, chẳng nhẽ là thứ đó?
Mà cũng không tìm được cách giải thích nào khác.
“Ra ngoài hết đi.” Hạ Ngôn phất tay.
“Vâng.” Bác sĩ y tá, cả người hầu trong phòng ngủ, từng người đều cung kính rời khỏi căn phòng.
Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại ba người họ.
Tích Niên ngồi dậy, dựa vào bên giường, liếc nhìn Cung Nhược Hàn trước, sau đó quay sang nhìn Hạ Ngôn.
Trong lòng chua xót, không biết nói gì.
Chỉ xốc chăn lên, nhảy xuống giường: “Mất công mọi người chăm sóc rồi, tôi đi trước đã.” Nói rồi cô định rời đi.
“Cô định đi đâu? Đứng lại!”
Tích Niên ngoái đầu: “Trở về.
Tôi đã làm phiền quá lâu rồi, không tiện tiếp tục quấy rầy mọi người nữa.” Anh mất trí nhớ rồi, nên cô tạm thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Hạ Ngôn hiện tại nữa.
Trong lòng mâu thuẫn, cũng rất đau khổ, giờ đây chỉ muốn tạm thời trốn tránh một lúc thôi.
“Trở về? Cô là nhân viên của tập đoàn Ngải u, mà giờ đang là thời gian làm việc, nên cô không được phép đi đâu hết, là thư ký cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi.” Anh lạnh lùng nói.
Tích Niên nhíu mày: “Tôi có thể trở về
Công ty làm việc.”
“Không cần, ở chỗ của tôi, đồng nghĩa với thời gian làm việc.”
Cung Nhược Hàn ngồi trên sô pha không lên tiếng, cô nhóc họ Cố là thứ ký của Ngôn? Đây không phải điềm tốt.
Thế chẳng phải sẽ tiếp xúc thường xuyên sao?
Cố Tích Niên lặng đi, rồi ngẩng đầu: “Cần tôi làm việc gì?”
“Tất nhiên là đưa cô đi ngâm suối nước nóng.” Hạ Ngôn thản nhiên nói, ánh mắt vẫn lạnh băng, đối với Cố Tích Niên, giống như một thứ đồ chơi mới, anh có kiên nhẫn khác thường.
Cung Nhược Hàn gác chân, thuận miệng lịch thiệp nói: “Phải đấy, cô Cố.
Độc của cô chỉ có ngâm mình trong nước thuốc ấm mới chữa được, nên vì sức khoẻ bản thân, cô cũng nên nghe lời một chút.
Chốc nữa chúng tôi sẽ đưa cô tới chỗ ngâm suối nóng.”
“Tôi có thể tự đi.” Tích Niên nhíu mày.
“Cô liệu có tìm được chỗ suối nóng đâu không?” Cung Nhược Hàn nhướng mày.
“Tôi sẽ từ từ tìm.”
“Thế có khi cô ngỏm luôn rồi quá!” Thuận miệng nói, mặc dù cô nhóc họ Cố vì độc mới hộc máu, nhưng dù sao đi nữa cũng do lời của anh ta mới gây kích động cảm xúc.
Vậy thì anh ta ít nhiều cũng phải có trách nhiệm một chút.
Với lại, cũng không thể để Ngôn có quá nhiều cơ hội tiếp xúc riêng với cô nhóc này được.
Tích Niên lặng im.
Hạ Ngôn đi tới bên giường: “Nếu cô đã gặp chuyện khi ở nhà tôi, thì tôi không thể bỏ mặc được, nếu không phải ăn nói sao với con trai cô đây?”
Cô lặng đi lúc lâu rồi mới nói: “Anh không cần phải như thế.”
“Lúc đầu, tôi va phải con trai cô, nó đã có việc cầu xin tôi, tôi sao có thể bỏ mặc đấy được? Hơn nữa cô còn là mẹ của nó! Hay là, tôi đi nói với Cố Tiểu Hoại chuyện cô trúng độc?” Trong mắt Hạ Ngôn loé lên một tia gian xảo.
Tích Niên nghẹn lời, cô không muốn nhất là Tiểu Hoại phải lo lắng cho cô.
Hầy…
Sau đấy liền lên xe cùng Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn tới chỗ đó, may là có Cung Nhược Hàn đi cùng, làm cô thấy đỡ khó chịu.
Nhưng giờ định đi đâu đây?
Ngồi trên xe, cô mơ mơ màng màng suýt thì ngủ thiếp, khi mở mắt ra, xe vừa lúc đỗ lại, khoé miệng giật giật: “Sân bay?”
Hạ Ngô đã đi về phía trong sân bay.
Tích Niên mới bật dậy ra khỏi chỗ đỗ xe, tới sân bay làm gì? Chẳng nhẽ chỗ họ muốn tới xa đến thế sao?
“Cô nhóc họ Cố, nhanh cái chân lên!” Cung Nhược Hàn vỗ sau lưng cô một cái..