Cho dù nước nóng, môi anh nóng, cô bị hôn khô nóng đến thế nào, nhưng trong nụ hôn khiến người ta ngạt thở này, cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Giống như mùa đông lạnh giá, từ khoang miệng anh truyền đến.
Cô biết rất rõ, lúc này anh lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức nào, chỉ biết đòi hỏi!
Loại cảm giác này, vô cùng quen thuộc.
Kể từ ngày lầm lỡ gả cho Hạ Ngôn tới nay, những buổi tối khác bị anh giày vò, đã bao nhiêu lần bị hôn không thương tiếc?
Không có tình cảm, chỉ muốn làm cho cơ thể cô đau đớn, sau đó uy hiếp cô, hủy hoại cô!
Có lẽ Hạ Ngôn trước mắt đã mất đi ký ức về cô, nhưng cô chưa từng quên mà? Từng động tác, từng cử chỉ của anh, luôn khiến người khác nhớ đến những quá khứ khủng khiếp kia, nỗi đau giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực cô vậy!
Nụ hôn này của anh chỉ khiến cô nhớ đến oán hận trước kia.
Nhìn thẳng vào Hạ Ngôn, cô biết mình phải đẩy anh ra! Vũ lực? Không được, sức lực của cô ở trong nước sẽ giảm đi rất nhiều, vũ lực cũng không phải cách hay ho gì.
Đôi mắt phượng híp lại, trong đầu dường như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt hiện lên một tia gian xảo, trong mắt cô toát lên vẻ toan tính.
Cô bắt đầu đáp lại nụ hôn mạnh mẽ của anh.
Đôi mắt xanh khẽ mở, nhìn cô, mang theo một chút kinh ngạc, bối rối trước hành động của cô.
Chủ động đáp lại nụ hôn này của anh, kỹ năng hôn của cô không tệ, dù chưa từng được rèn luyện đặc biệt, nhưng có lẽ do tuổi tác tăng lên, nên kỹ thuật này cũng có chỗ phát triển theo.
Trong đôi mắt xanh xuất hiện cảm xúc ham muốn, người phụ nữ đáng chết này, thế mà hôn như vậy!
Nụ hôn của cô tùy ý, nhìn thế này dường như mọi người đều rất thong dong, ngay khi anh buông lỏng, răng cô cắn lên môi anh một cái!
Cô dùng sức rất lớn, răng hung hăng cắn nát cánh môi anh.
Trong phút chốc tràn ngập mùi máu tanh, vị ngọt vốn thuộc về nụ hôn, lập tức bị mùi máu tanh nồng đậm chiếm lấy, vị mằn mặn lấp đầy vị giác của bọn họ.
Bị cắn một cái như vậy, Hạ Ngôn đau đớn, không thể không buông lỏng bàn tay to lớn đang trói chặt người cô ra, đôi môi hôn sâu cũng tách ra.
Mà trên khóe môi anh xuất hiện thêm một đốm đỏ tươi.
Hạ Ngôn giơ tay lên, dùng ngón cái chùi vết máu trên khóe môi: “Hừ, vợ à, tôi thật sự đã đánh giá thấp hàm răng bén nhọn của em rồi.”
Trên khóe môi của Tích Niên cũng bị dính máu của anh, cô cười khẩy, phong thái không giảm: “Anh có thể hôn tôi trắng trợn, chẳng lẽ tôi không thể cắn anh như vậy ư? Cùng lắm là chúng ta đổi chỗ cho nhau mà thôi, không ai nợ ai cả.”
“Bé cưng, tôi rất muốn rút đầu lưỡi của em ra.”
“Như nhau cả thôi, tôi cũng rất muốn cắt đầu lưỡi của anh.”
“Như vậy em sẽ mất đi rất nhiều niềm vui đấy.” Anh cười khẩy một tiếng.
“Ai muốn vui vẻ với anh?” Tích Niên lạnh nhạt nói, đi sang một bên dựa vào thành hồ, cô phải tránh xa người đàn ông này một chút, “Tự mình đa tình!”
“Vậy em có thể thử xem!” Giọng nói lạnh lùng, quyến rũ vừa rơi xuống, anh đột nhiên vươn tay ra.
Cô còn chưa di chuyển được mấy bước.
Bỗng nhiên vai có cảm giác bị cái gì đó đè lại.
“A!” Cơ thể cô không khống chế được, bị một lực mạnh mẽ đó ấn thẳng xuống suối nước nóng, cả đầu đều chìm trong nước.
Một cảm giác nghẹt thở dâng lên, bản năng trong người làm cô muốn đứng lên ngay lập tức, đi ra chỗ thoáng khí.
Nhưng vừa mới cử động cơ thể, lập tức bị bàn tay to lớn đè xuống.
Ở trong nước, cô giãy giụa đến không còn sức lực, đến mức gần như sử dụng cả tay và chân, chỉ cảm thấy tóc tai bay tán loạn, khó chịu chết được!
Vòng eo đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy, eo cô bị kéo một cái, lần nữa rơi vào lồng ngực anh, ngay sau đó, cảm giác môi bị hôn một cái.
“Ưm.” Ở trong nước không giống như trên cạn, còn có thể thở bằng mũi, trong vô thức cô bị ép hôn anh bằng miệng.
Tay anh gần như ôm trọn cô vào trong ngực, giữ chặt ở trong nước, không cho cô có bất kỳ phản kháng nào.
Mềm mại, yếu ớt, bất kể cô duỗi tay hay đạp chân ở trong nước đều trở nên mềm mại, hơn nữa anh giữ chặt cơ thể cô khiến cho cô không còn sức chống đỡ.
Không thể thoát ra, khiến cô vừa bực bội vừa sốt ruột, nhưng vẫn không có cách nào tránh khỏi nụ hôn của anh.
Anh giống như đang khiêu chiến, gom toàn bộ độc đoán và ngang ngược áp hết lên người cô, khiến cô đi đến bước khuất phục.
Trong nước, cô cảm thấy mình bị anh kéo chuyển động theo, sau đó dán chặt lên bờ suối nước nóng.
Muốn thoát khỏi, muốn nổi lên mặt nước, nhưng ai ngờ tới càng giãy giụa, anh càng nắm hai chân cô chặt hơn, khiến cô không thể cử động dù chỉ một chút.
“Hu hu hu hu!” Không thể hít thở, lồng ngực cô cực kì khó chịu, cơ thể ở trong nước nhịn không được run rẩy, hai tay mò mẫm đặt lên vai anh, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, dồn sức trồi lên mặt nước, cô mở to hai mắt, hít thở dồn dập từng hồi.
Có cảm giác cuối cùng cũng thoát khỏi lồng giam của anh, thở hổn hển dồn dập từng hồi.
Còn anh không vì điều này mà thay đổi chủ ý, một tay giữ eo cô, giam chặt cô ở trong ngực, một tay làm loạn trên người cô.
“Đừng mà…” Tích Niên không khỏi run rẩy, khó chịu không nói nên lời, nhiều hơn là bất khuất cùng căm phẫn, cô không muốn bị khống chế như vậy, như thế này và năm năm trước có gì khác nhau, “Hạ Ngôn, anh buông tôi ra!” Ánh mắt cô mang theo sự phẫn nộ, chân ra sức đạp liên tục vào anh.
Người đàn ông vô liêm sỉ này, cô đã bị anh giày vò nhiều năm như thế, lần này tuyệt đối không thể để anh thực hiện được nữa.
“Buông chỗ nào của em ra?” Anh cười gian xảo, không hề buông tay.
“Anh… vô liêm sỉ!” Cô căm phẫn trừng mắt nhìn anh, không nhịn được mắng chửi ra tiếng.
“Vợ à, việc em nên làm bây giờ là chiều tôi cho tốt.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh nhạt, hòa cùng dục vọng chiếm giữ mãnh liệt.
“Hừ.
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.” Cô cũng đáp lại bằng nụ cười chế nhạo.
Mặc kệ là anh của năm năm trước, hay là năm năm sau mất đi trí nhớ cũng không thay đổi được sự độc đoán này, thật sự… làm người khác ghê tởm.
Có cách nào khiến cho anh ta nới lỏng cảnh giác một chút không nhỉ? Đầu óc Tích Niên quay cuồng, đôi mắt đột nhiên nhìn về phía xa, lập tức vẫy tay: “Ơ? Hạ Khả Doanh, sao cô lại đến đây?”
Hạ Ngôn nhíu mày, quay đầu nhìn theo tầm mắt cô quên mất chuyện vừa rồi.
Cơ hội tốt! Tích Niên lập tức ngồi xổm xuống, lặn vào trong nước, ở trong nước cơ thể cô vội đi đến nơi khác, dù cô không biết bơi, nhưng động tác nhỏ này có lẽ không làm khó được cô.
Lần thứ hai trồi lên mặt nước, cô đã thoát khỏi sự giam cầm của cơ thể anh, đứng ở bên kia hồ, không hề do dự, cô vội leo lên bờ hồ với tốc độ cực nhanh.
Chương 175: Trốn khỏi suối nước nóng
Không biết từ lúc nào trong tay cô có một chiếc khăn tắm màu trắng to như vậy, cô thản nhiên quấn nó lên người.
Để làn da lộ ra được che phủ trong một giây ngắn ngủi.
Cô nghênh mặt lên, mắt phượng nhìn xuống suối nước nóng, nhìn anh bằng tư thế bề trên: “Binh bất yếm trá!”
Lúc cô ngồi xuống nước, tay cô sờ vào bên hông của Hạ Ngôn, lợi dụng tình thế trộm đi chiếc khăn trên người anh.
Đôi mắt xanh thu lại, dừng lại trên người cô: “Em quen Khả Doanh?”
Đôi mắt Tích Niên rũ xuống, cô đã hứa với Cung Nhược Hàn lần này tới suối nước nóng, sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để làm Hạ Ngôn nhớ lại đoạn ký ức kia.
Thì sẽ không nuốt lời: “Có vấn đề gì sao?”
Anh tiếp tục tra hỏi: “Sao em biết Khả Doanh.”
“Cung Nhược Hàn nói cho tôi biết đó!” Cô bình thản nói.
“Hàn nói chuyện của Khả Doanh cho em sao?
“Sao, tôi không thể biết tổng giám đốc Hạ còn có một em gái ư? Biết rồi cũng không phạm vào tội gì lớn, anh cần gì phải gây áp lực chứ?” Đừng có hỏi nữa, cô đã hứa với Cung Nhược Hàn không để lộ bất kì cái gì, thì sẽ không nói.
Mắt phượng di chuyển, đôi mắt cô dừng ở cơ bụng của anh, tiếp tục nhìn xuống: “Tổng giám đốc Hạ, so với việc tôi làm sao biết anh có một em gái, thì anh nên lo lắng cho bản thân anh đi.
Tôi đi trước đây!”
Cười khẩy một tiếng, cô xoa bàn chân, quấn khăn tắm ướt sũng rời khỏi bờ suối nước nóng, toàn thân đều bị ướt, vốn dĩ dáng vẻ có lẽ rất chật vật, nhưng khi nhìn thấy, như vậy cũng rất giống phong thái của cô.
Đã không còn hứng thú ngâm mình, trên người cô vẫn còn lưu lại hơi nóng sau khi bị anh chạm qua, hóa ra máu nóng trong một lúc không thể bình thường lại hoàn toàn.
Dù sao cũng ngâm được một lúc rồi, lần sau lại ngâm tiếp, tinh thần vất vả mới thả lỏng, giống như được kéo lên một lần nữa.
Sau khi Tích Niên rời đi không lâu, Hạ Ngôn từ suối nước nóng đi lên, không hề ngại việc để lộ như vậy chút nào.
Đúng lúc này, Cung Nhược Hàn dưới người quấn khăn tắm màu trắng, vừa bước vào suối nước nóng bên này, nhìn thấy dáng vẻ của bạn mình, toàn thân nhỏ nước, trên người không có gì che chắn.
“Ngôn, tôi còn chưa biết hóa ra cậu có chứng Exhibitionism nha!” Cung Nhược Hàn nói đùa,
Mặt Hạ Ngôn không biểu cảm, bình thản nói: “Có muốn ở bên nhau không?”
“Cậu đùa tôi à? Xu hướng tính dục của tôi rất bình thường…nhưng cậu, sao môi cậu chảy máu rồi? Đừng nói là tự cậu làm.
Tôi không tin.”
“Bị một con thỏ lắm mồm lắm miệng cắn.” Hạ Ngôn cười giễu nói.
Nghe vậy, Cung Nhược Hàn nheo mắt lại, con thỏ lắm mồm lắm miệng? Cô nhóc họ Cố ư? Im lặng một lúc, anh ta nói: “Chà…xem ra là một con thỏ có lá gan vô cùng lớn, ngay cả cậu cũng cắn.”
Đôi mắt xanh lạnh lẽo: “Phải rồi, Hàn, cậu đã nói cho Cố Tích Niên, chuyện tôi có một đứa em gái?”
Cung Nhược Hàn sững người, thật là vắng mặt một lúc hai người liền gặp chuyện, cô nhóc họ Cố lại nói bậy gì rồi? Một tay chống eo, trong đôi mắt hoa đào chỉ có sự thong dong vô tận: “Ôi trời, tôi cũng quên rồi, chắc là lúc nói chuyện không cẩn thận nói ra.
Ngôn, xem ra cậu có vẻ rất quan tâm tới cô Cố?”
Đôi mắt xanh bình thản: “Bình thường.” Đối với Cố Tích Niên, anh càng thêm tò mò.
Lúc anh nói câu này, Cung Nhược Hàn khẽ mỉm cười, nếu nói bình thường, vậy anh ta không còn gì phải lo lắng, dù nhìn bề ngoài cô nhóc họ Cố vô cùng xuất sắc, nhưng tiếc là…
Đêm đã khuya.
Ở vùng ngoại ô này, ngay cả ban đêm cũng lạnh lẽo lạ thường, người lạnh cóng quấn mền chặt cũng còn có thể cảm nhận được một chút mát lạnh.
Sau khi ngâm suối nước nóng, Tích Niên ngủ rất ngon.
Trong cơn mơ màng, cô ngửi thấy một mùi gì đó khác thường.
Đang nằm mơ sao? Tiếp tục hít ngửi, này giống như mùi của cái gì đó bị cháy.
Xung quanh cũng cảm thấy dường như không lạnh lắm, đá tung chăn ra, thậm chí có cảm giác hơi nóng.
Cô lờ mờ mở mắt ra, uể oải xoay người, mở đèn trên đầu giường lên, chỉ thấy khói đang từ từ tràn vào.
Đầu óc vốn mơ hồ bỗng chốc tỉnh táo lại.
Cô mở to hai mắt, nhảy từ trên giường xuống, cháy rồi?
Nghĩ vậy lập tức cầm quần áo bên cạnh mặc chỉnh tề, mang giày vào, một cú đá văng cửa phòng ngủ.
Cũng vào lúc này.
Cửa phòng ngủ của Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn bên cạnh cũng được mở ra cùng lúc, bọn họ có thần kinh nhạy cảm lúc ngủ cũng có thể nhanh chóng nắm được tình hình xung quanh.
Tích Niên bụm mũi, cau mày lại: “Tại sao cháy rồi?”
“Nhân viên phục vụ đâu? Sao im lặng như vậy?” Hạ Ngôn chớp đôi mắt xanh, lúc này ngọn lửa vẫn chưa bùng lên hoàn toàn, chắc chỉ cháy bên ngoài.
không cháy tới bên trong, cho nên hành lang bọn họ đứng cũng chỉ có khói dày đặc.
Cũng không có lửa lớn.
“Được rồi, trước hết đừng thảo luận việc này, ngôi nhà này được làm từ gỗ, chút nữa cháy hết sẽ đổ xuống.” Cung Nhược Hàn nói, ra hiệu bọn họ nhanh chóng rời đi.
Gật đầu, ba người che mũi, đi ra ngoài với tốc độ cực nhanh, càng đi ra ngoài càng thấy nóng, thậm chí có thể nhìn thấy được ngọn lửa đỏ rực.
Ngọn lửa càng ngày càng dữ dội!
Ba người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà gỗ.
Lúc thoát khỏi biển lửa, cơ thể ba người mới ổn định lại.
“Ta nói, sao ngọn lửa có thể cháy một cách khó hiểu vậy, hóa ra có người phóng hỏa! Ngôn, cậu nói xem bọn họ nhắm vào ai.” Giọng Cung Nhược Hàn thản nhiên, đôi mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
“Có liên quan tới việc nhắm vào ai sao?” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
Chỉ có Cố Tích Niên không nói chuyện, cô lạnh lùng đứng đó, nhìn người mặc áo đen đang bao vây trước mặt, những người này đều mặc đồng phục, khoác áo choàng đen sau lưng.
Mấy ngày trước vừa khéo cô đã gặp qua dáng vẻ này.
Tạo hình giống nhau, chẳng lẽ cùng một bọn? Là nhắm vào cô sao?
“Cố Tích Niên, tìm một chỗ trốn đi.” Cung Nhược Hàn chắn trước người cô.
Hạ Ngôn còn chậm rãi quay đầu lại: “Trốn sau lưng tôi thì sao?” Lúc này, anh còn có thể nói chuyện thong dong như vậy sao?
Tích Ngôn nâng mắt: “Các anh có xem thường tôi quá không đó?”
Cung Nhược Hàn chớp mắt, dáng vẻ của cô nhóc học Cố này không sợ hãi chút nào, không hề giống với người phụ nữ bình thường.
Dù trước đây anh phát hiện cô nhóc này rất gan dạ, nhưng tình cảnh này còn nói gan dạ, có quá lắm không?
Tích Niên xoay cổ tay: “Cái khác không dám nói, năng lực tự bảo vệ thì vẫn có.”
Cô xoay cổ tay một cái.
Những lời này tuyệt đối không có yếu tố khoe khoang nào, nếu không ngày đó cô đã không thể trốn thoát.
Cho dù đánh không lại, chạy cũng không chạy lại sao?
Nói tới đây, người mặc đồ đen bao vây bọn họ không nói lời nào, cả đám xông lên, tay cầm vũ khí xông tới chỗ ba người bọn họ..