Cung Nhược Hàn liếc nhìn cô một cái, dời tầm mắt đi với vẻ bất đắc dĩ, cởi áo sơ mi trên người ném cho cô: “Mặc vào!” Dù là một người phụ nữ lẳng lơ tùy tiện, nhưng dáng người cô, quả thực vẫn đáng được khen ngợi.
Cơ bản có thể coi là quyến rũ.
Cầm lấy áo sơ mi trắng bay tới, Tích Niên cũng không nghĩ nhiều: “Ồ, cảm ơn.” Dù sao có còn đỡ hơn không mặc gì, dù cô luôn tự nhủ rằng không để ý, nhưng lâu dài, vẫn có chút không thoải mái.
Khoác áo sơ mi trắng lên, quần áo của anh ta rất lớn, tay áo hơi dài một chút, quần áo che thẳng đến chỗ bắp đùi, khiến nội y màu xanh, thấp thoáng ẩn hiện dưới áo sơ mi trắng.
Từ thái dương Cung Nhược Hàn chảy xuống một giọt mồ hôi: “Như thế này hình như càng thêm…”
“Càng thêm cái gì?” Nghi ngờ hỏi.
“Không có gì.” Cung Nhược Hàn thở dài một hơi bất đắc dĩ nói, dĩ nhiên là càng gây chú ý hơn.
Chẳng lẽ cô nhóc này không nhìn ra ư? Hay là, trong lòng biết rõ mà giả vờ không biết?
Ha…
Cười một tiếng, rốt cuộc anh ta nghĩ nhiều như vậy làm gì? Rõ ràng không có ý nghĩa gì cả.
Rời khỏi khách sạn suối nước nóng, không biết Cung Nhược Hàn tìm đâu ra một chiếc xe nhìn có hơi rách nát: “Lên xe đi.”
Sau khi lên xe, cô tựa người trên ghế, một tay đỡ trán, nhìn phong cảnh chạy ngang cửa sổ xe, đầu óc cô suy nghĩ lung tung điều gì đó, bất giác từ ngoại ô hoang vắng dường như đã đi đến một thành phố khác, càng ngày càng phồn hoa.
“Đây là đâu?”
“Xuân Thành.”
Đây là tên của thành phố này ư? Trong trí nhớ của cô chưa từng nghe qua, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng phồn hoa bên ngoài, nhưng xem ra, đây là một thành phố rất tốt.
Này…
Xe bỗng nhiên dừng lại.
Quên đi chuyện vừa nãy, nhìn từ kính chắn gió phía trước thấy một hàng rào vô cùng lớn, nhìn từ bên ngoài, vô cùng sang trọng! Mà bên trong là một khoảng sân mênh mông vô tận, tiếp đó mơ hồ nhìn thấy một ngôi nhà lớn, xung quanh ngôi nhà đó còn có mấy cái biệt thự nhỏ.
Vài người mặc đồng phục chỉnh tề chặn trước xe, thoạt nhìn giống như bảo vệ của ngôi nhà này.
Bảo vệ đi tới trước cửa sổ xe: “Là ai? Phía trước là nhà tư nhân, xe không được phép đi qua.”
Cung Nhược Hàn hạ kính ở ghế lái xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua: “Là tôi, mở cửa.”
Bảo vệ nhìn thấy Cung Nhược Hàn lập tức cúi đầu, cung kính nói: “Cậu hai!” Sau đó vội vẫy tay, hô to: “Là cậu hai về, mau mở cửa!”
Cánh cổng sắt lớn từ từ mở ra, anh ta lái xe, chậm rãi tiến vào.
Tích Niên ngồi ở ghế phụ không lên tiếng, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa nãy những người đó gọi anh ta là cậu hai, vậy nơi này là nhà của Cung Nhược Hàn ư? Thật sự rất lớn, nhìn dáng vẻ tuyệt đối là một gia đình có thế lực, mà hẳn là rất lớn.
Chiếc xe chạy đến ngôi nhà lớn nhất, mới dừng lại.
“Xuống xe đi.”
Sau khi cùng anh ta xuống xe, lập tức có một đám người làm và giúp việc đến bên cạnh, cúi chào kính cẩn: “Cậu hai.”
“Cậu hai.”
m thanh như thế cứ vang lên bên tai.
Cung Nhược Hàn đi thẳng vào nhà, còn Tích Niên đi theo phía sau anh ta.
“Cậu hai, cậu trở về rồi? Cậu có muốn đi gặp ông bà chủ trước không? Hay là…” Một người làm trông có chút địa vị ở nhà này đi tới.
“Không cần quan tâm.” Cung Nhược Hàn lạnh lùng từ chối.
Sau khi dẫn Tích Niên vào nhà, đi qua mấy cái hành lang, đến phòng ngủ.
Dọc đường đi tới đây, người làm liên tục lễ phép cúi chào bọn họ, kính cẩn chào hỏi Cung Nhược Hàn.
Đứng trong phòng ngủ, nơi này cũng vô cùng lớn, đèn chùm khẽ đong đưa, mỗi đồ vật trang trí đều phô bày mức độ xa hoa của chỗ này.
Bố cục phòng ngủ cũng chứa đầy hơi thở của đàn ông, hình như đây là phòng ngủ của anh ta?
Vừa vào trong, Cung Nhược Hàn liền kéo một cô người làm vào.
“Cậu hai, có chuyện gì sao?” Cô người làm cung kính hỏi.
“Cởi quần áo ra!” Anh lạnh lùng nói.
Tích Niên đứng một bên sững sờ một lúc, đây là tình huống gì, vừa tới liền kêu cô người làm cởi đồ trong phòng ngủ? Không lẽ muốn biểu diễn hình ảnh giới hạn độ tuổi hả?”
Cô người làm không phản kháng, ngoan ngoãn cởi đai áo ra, chậm rãi cởi đồ trên người xuống, để lộ ra cơ thể.
Sau đó lúc cô người làm định cởi nội y ra.
“Được rồi, không cần cởi nữa, cô ra ngoài đi!” Cung Nhược Hàn nói.
“Vâng.” Cô người làm gật đầu, chỉ mặc nội y và rời đi.
“Đợi đã!” Cung Nhược Hàn gọi cô ta lại.
Cô người làm xoay người lại: “Cậu hai, còn có căn dặn gì khác sao?”
“Cô đi lấy thêm một bộ đồ bình thường qua đây.”
“Vâng.”
Sau khi cô người làm rời đi, Cung Nhược Hàn trực tiếp ném quần áo của cô người làm kia cởi ra lên người Tích Niên: “Cởi áo sơ mi của tôi ra, mặc cái này vào trước.”
“Anh kêu cô người làm kia cởi đồ, là muốn cho tôi mặc?” Cô khẽ nhíu mày.
“Có vấn đề gì sao?”
Ôm quần áo cô người làm, Tích Niên nói: “Tuy rằng cô ta là người làm, nhưng dù gì cũng là một cô gái, cởi quần áo theo kiểu yêu cầu này, thật sự không ổn lắm.”
“Những cái này không cần cô phải lo lắng.
Mau cởi áo sơ mi của tôi ra đi.”
“Ò.” Tịch Niên nói, đi ra sau một cái tủ, dùng tủ che người lại, cởi cúc áo sơ mi.
Tuy có mặc nội y, không sợ lộ cái gì, nhưng tình huống đó căn bản không còn cách nào mới như vậy, khi có đồ che chắn, cô cần gì phải làm vậy.
Cung Nhược Hàn ngồi đợi trên ghế sô pha, không phải anh vội để cô nhóc này cởi ra, mà là chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đi tới đi lui, thực sự làm người ta chướng mắt.
Nhắm đôi mắt lại, trong đầu anh ta vẫn hiện lên dáng vẻ lúc cô mặc áo sơ mi trắng, liền mở mắt ra: “Haizz!” Càng thở dài bất lực.
“Xong chưa?” Thuận miệng hỏi.
“Xong rồi.” Tích Niên từ sau tủ đi ra, ném chiếc áo sơ mi trong tay về phía Cung Nhược Hàn: “Trả áo sơ mi cho anh.”
Tiếp được áo sơ mi, tầm mắt anh ta chậm rãi dừng trên người Tích Niên, tóc mái rẽ ngôi giữa, mái tóc đen dài xõa xuống giống như thác nước, mang theo một chút kiêu ngạo.
Quần áo người làm bình thường mặc trên người cô lại có phong thái của phụ nữ trưởng thành, lại không có điểm nào giống một người làm: “Suy cho cùng vẫn là thiên kim tiểu thư chưa từng làm thuê.”
Thân phận của một người có thể biến hóa khôn lường, nhưng khí chất của một người là bẩm sinh.
Bắt đầu từ năm năm trước, trên người cô đã có một loại khí chất trang nhã, nhưng hiện tại, sự trang nhã đó đã nâng cấp thành điềm đạm cùng kêu ngạo lạnh lùng.
“Ngài Cung, câu này của anh có ý gì.
Nói tôi là một đứa con gái được nuông chiều từ bé ư?”
“Tôi biết, cô không phải.”
Lời nói của anh ta luôn có thể khiến người ta nghẹn lời, đôi mắt Tích Niên di chuyển sang bên cạnh: “Ngài đúng là coi trọng tôi.”
Cung Nhược Hàn nhún vai: “Cô ngồi đây trước đi.”.