Cử chỉ của cô, toát ra phong thái của một tiểu thư đài các, khiến cô chú nhà họ Cung vô cùng vừa ý.
Cô Cung gật đầu: “À, cô Cố, tới nhà cô chú thì không cần phải khách sáo thế, cháu là bạn của Nhược Hàn, cũng là bạn của nhà họ Cung, cứ xem đây như nhà của mình nhé.”
Tính cách cô chú rất hiền lành, không có chút kiêu ngạo của giới nhà giàu nào, mà rất hòa nhã.
Song Tích Niên cũng thấy được nét quý phái tự nhiên phát ra từ những hành động nhỏ của họ.
Cái này là khí chất của người ta đó.
Cô chú ngồi ở đằng xa nhất của bà ăn, mà Tích Niên và Cung Nhược Hàn ngồi ở bên phải bàn ăn, vị trí bên trai không có ai…
Chú Cung nhìn đồng hồ: “Đã mấy giờ rồi? Lâm Nhi sao còn chưa tới? Bắt em trai đợi còn ra thể thống gì!”
“Bố, chẳng qua con đến muộn một tí thôi mà.
Bố sao mắng con ghê vậy?” Ở cửa phòng ăn, một chàng trai cao lớn bước vào.
Tích Niên nhìn qua, đây là anh trai của Cung Nhược Hàn sao? Wow, trông chẳng giống tí nào vậy!
Cung Lâm đi tới bên bàn ăn: “Hey, em trai, lâu lắm rồi mới gặp!”
“Phải, lâu lắm rồi không gặp anh.”
“Chà? Sao còn có khách thế này?” Cung Lâm nhìn Tích Niên, khi thấy rõ vẻ ngoài của cô, không khỏi ngắm thêm vài lần.
“Lâm Nhi, đây là bạn của Nhược Hàn! Ngồi xuống đi, chỉ chờ mỗi mình con thôi đấy.” Cô Cung nói.
Lúc này Cung Lâm mới rời mắt khỏi Tích Niên, ngồi xuống ghế bên phải.
Cung Nhược Hàn nói: “Sao không thấy chị dâu đâu ạ?”
“Mấy hôm nay vừa về nhà ngoại rồi.” Cung Lâm nói, ánh mắt lại rơi lên người Tích Niên.
Tích Niên cảm thấy mất tự nhiên, hai người này là anh em thật à? Sao cảm giác khác nhau nhiều vậy chứ? Đến ánh mắt nhìn người khác cũng làm người ta thấy lạ lạ.
Nhưng cũng không nói rõ được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Nghe hai đứa con trai nói chuyện, cô Cung ở một bên không khỏi cảm thán một câu: “Ây dà, Nhược Hàn, con xem anh con hơn con có hai tuổi, mà đã lập gia đình ba năm rồi.
Sao tới giờ còn vẫn chưa có tin vui gì thế.”
“Mẹ, chuyện hôn nhân, không vội được đâu.” Cung Nhược Hàn nói.
Lúc này Cung Lâm nhấp một ngụm rượu vang nói: “Mẹ, lần trước con nghe mẹ bảo, muốn sắp xếp cho em trai xem mắt mà nhỉ? Chẳng phải mẹ đã chuẩn bị vài cô con dâu phù hợp
Rồi sao?”
“ y dà, con không nói thì mẹ cũng quên mất đấy!” Cô Cung chợt nhớ ra.
Chú Cung cũng nói: “Ừ, bố thấy được đấy, con gái nhà họ Vương, nhà họ Trương, nhà họ Triệu, cô nào cũng ổn hết.”
“Phải đấy, tôi cũng thấy như thế.” Hai người vui vẻ nói, cô Cung quay qua nhìn Cung Nhược Hàn: “Nhược Hàn, mấy khi con về nhà một lần, ở thêm mấy ngày đi, tiện thể mẹ với bố con sắp xếp cho con gặp mặt mấy người, nếu thấy phù hợp thì quyết định hôn sự luôn.”
“Mẹ, không cần đâu.” Cung Nhược Hàn từ chối thẳng thừng.
“Em trai, em đừng từ chối.
Em cũng tới tuổi kết hôn rồi!” Cung Lâm ở một bên nói chen vào.
Chú Cung gật đầu: “Cũng đúng.
Nhược Hàn, bố thấy ý kiến của mẹ con được đấy, lần này con ở nhà thêm mấy ngày đi, bố mẹ sẽ nhanh chóng sắp xếp cho con.”
Nhà họ nói chuyện, Tích Niên cũng không quá để ý, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, không đến lượt cô nhiều chuyện, đành ngồi ở đó cười cười.
“Thật sự không cần đâu, thật ra con đã có bạn gái rồi!” Cung Nhược Hàn gằn giọng.
“Bạn gái? Là ai thế? Là con nhà ai?” Cô Cung trực tiếp cắt ngang lời con trai.
“Em trai, đừng nói em kiếm mấy cô ăn chơi nhậu nhẹt ở bên ngoài đấy chứ, mấy người ấy bố mẹ sẽ không đồng ý đâu.” Cung Lâm lại nói chêm vào.
Cung Nhược Hàn hít một hơi thật sâu, giơ tay ôm chầm lấy Cố Tích Niên đang ngồi bên cạnh: “Thật ra cô ấy là bạn gái của con!”
Một câu thôi mà khiến cả phòng ăn lặng như tờ, Tích Niên dựa cả người vào trong lòng Cung Nhược Hàn…
Phản ứng của cô đều phụ thuộc vào anh ta, giữa tình cảnh ngượng nghịu này ngây ra lúc lâu, thấy bầu không khi càng ngày càng căng thẳng, tới khi gay go tột độ, mới dời mắt nhìn anh ta.
Cung Nhược Hàn giữ nguyên tư thế, thong dong tuỳ ý, nhìn vào mắt Tích Niên: “Em nói có phải không? Người yêu dễ mến của anh ơi?”
“Ấy…” Nhất thời cô không biết nên đáp lại như thế nào, vừa rồi cũng nghe thấy màn đối thoại của Cung Nhược Hàn với bố mẹ anh ta, rõ ràng là luốn anh ta đi xem mắt, không đồng ý nên tiện tay lấy cô ra làm con tốt thí đây mà.
Cô chú Cung đều sửng sốt mãi.
“Nhược Hàn, con nói cô Cố đây là bạn gái của con à?” Cô Cung nghi ngờ cau mày đánh giá Tích Niên lại một lần.
“Nhược Hàn, con sẽ không kiếm đại một người để lấy lệ với bố mẹ đấy chứ?” Chú Cung cũng hỏi theo.
“Tất nhiên là không rồi, cô ấy đúng là bạn gái của con.
Đúng không, Tích Niên, chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi mà.” Cung Nhược Hàn mỉm cười nhìn cô.
Ra ám hiệu mắt với cô.
Dù sao chuyến này Cung Nhược Hàn giúp cô suốt, còn cõng cô cả quãng đường xa như vậy, Tích Niên hít sâu một hơi, gỡ đi vẻ cứng ngắc trên mặt, cười nói với cô chú: “Dạ, đúng thế, chúng cháu quen nhau từ lâu rồi ạ.”
Vốn tưởng như thế là xong rồi.
Cung Lâm lại ho khan mấy tiếng: “Anh bảo này em trai, vừa rồi không phải em mới giới thiệu cô Cố đây là bạn của em à? Sao bố mẹ vừa nhắc đến chuyện xem mặt là biến thành bạn gái em rồi? Em cô tính vừa mọi người đấy à!”
Tích Niên cúi đầu không nói gì.
Sau đó Cung Lâm lại nói: “Anh thấy cô Cố đây rõ ràng không phải người yêu của em!”
Vừa dứt lời, khoé miệng Cung Nhược Hàn khẽ cong lên tươi cười, bàn tay to ôm Tích Niên kéo mạnh, tay còn lại nâng mặt cô lên.
Hôn môi mãnh liệt!
“Ưm…” Tích Niên trợn tròn mắt, không thể ngờ, anh ta lại đột nhiên hôn cô!
Đôi môi mỏng quyến rũ dán chặt lên đôi môi hồng của cô, cảm xúc như bánh pudding, mềm dẻo, khiến người ta nhịn không được cắn thêm một miếng.
Mắt cô trừng lớn, mà anh ta lại nhắm mắt, chóp mũi chạm vào nhau thân mật, khoảng cách giữa mặt và mặt gần sát khiến tim đập loạn nhịp.
Nhìn anh ta gần thế này, mới thấy **** ** của anh ta rất dài, nên đôi mắt ấy mới xinh đẹp hấp dẫn đến thế, cho dù là đàn ông, da dẻ cũng rất đẹp, ngũ quan lại càng không có gì để bắt bẻ!
Nhưng!
Tích Niên siết chặt nắm đấm.
Sau vài giây ngắn ngủi, sau nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, Cung Nhược Hàn mới buông Tích Niên ra, đôi mắt hẹp dài khẽ mở, toả ra hoocmon nam tính.
Anh ta nhìn vào mắt cô giữa không trung.
Rồi nhanh chóng quay đi, nhìn cô chú Cung: “Mọi người thấy, cô ấy có thể không phải là người yêu con sao?”
Cô chú Cung hai người quay qua nhìn nhau, còn hôn trước mặt rồi, còn phải bàn gì thêm nữa, bèn nói: “Ừ… ừ… hoá ra đúng là như vậy nhỉ!”.