Cung Lâm không cam lòng hỏi: “Thế sao vừa rồi em lại giới thiệu cô ấy là bạn mình? Mà không nói luôn là bạn gái đi?”
Cung Nhược Hàn ôm eo Tích Niên nói: “Chẳng sao hết, em ấy còn chưa quen.”
Cung Lâm lườm Tích Niên, trong mắt mang theo ý gì đó kỳ lạ: “Cô Cố sao lại quen em trai tôi thế?”
Là ảo giác sao? Luôn cảm thấy trong ánh mắt của Cung Lâm có địch ý, mà trong mấy lời này cô dường như cảm thấy mối quan hệ của hai anh em này không tốt lắm.
“Qua bạn bè ạ.” Tích Niên xấu hổ cười.
“Bạn nào thế?” Cung Lâm gặng hỏi.
Tích Niên đảo mắt, sao lại như hỏi cung vậy, cô làm gì quen bạn nào của Cung Nhược Hàn chứ, trừ Hạ Ngôn ra.
Nhưng nếu nói là Hạ Ngôn, thì lại cảm giác cứ sai sai sao ấy.
“Em với cô ấy quen nhau thế nào thì quan trọng gì?” Câu này của Cung Nhược Hàn xem như giải cứu cho Tích Niên.
Tích Niên thở phào nhẹ nhõm, hòn đá trong lòng vừa rơi xuống, thì tới phía cô chú Cung lại bắt đầu hỏi liên tiếp.
“Cháu Cố là người ở đâu thế?”
“Cháu Cố trong nhà có những ai?”
“Cháu Cố trong nhà làm gì?”
Một đống câu hỏi như muốn lật hết toàn bộ tài liệu về cô ấy, trán Tích Niên túa mồ hôi, đối diện với mấy vấn đề này thật sự không biết nên làm thế nào.
Cũng may có Cung Nhược Hàn ở đây, anh ta tuỳ tiền lừa gạt mấy câu cuối cùng mọi chuyện cũng tạm xong.
Ăn có bữa cơm, Tích Niên cảm giác như mất nửa cái mạng vậy, ra khỏi phòng ăn, cô ngồi phịch ở hành lang ngoài sân thở hắt.
“Cô đang làm gì thế?” Cung Nhược Hàn cũng đi ra theo.
Tích Niên ôm ngực quay đầu qua: “Sao anh lại tôi ra làm lá chắn chứ?”
“Đúng lúc tiện tay thôi.”
“Anh có thể nói với bố mẹ anh, anh có bạn gái mà chưa dẫn về, thế là được mà.” Trong lòng Tích Niên sốt ruột á, thấy sự nhiệt tình của cô chú Cung, cô càng thấy hoảng hốt.
Nếu chỉ lấy cô ra làm lá chắn, lỡ nói rồi thì thôi, nhưng giờ cô phải đối mặt với nhiệt tình như lửa của cô chú ấy kiểu gì đây!
Cung Nhược Hàn dựa một bên: “Đâm lao thì phải theo lao thôi.”
Tích Niên đứng dậy, tình hình này sao cô có thể đâm lao theo lao được, đành vậy.
Chép miệng: “Anh thật sự thấy lừa
Mọi người như thế được hả?”
Vỗ vai của cô: “Yên tâm, tôi sẽ xử lý.”
Tích Niên thở dài, đúng là đứng dưới hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu mà.
Cô đành tạm thời ở lại, chứ cũng chẳng tìm được cách nào khác.
Lúc này, Cung Nhược Hàn đột nhiên nghiêng người, môi áp bên tai cô: “Đúng rồi, vừa nãy hôn có cảm giác gì không?”
Tích Niên siết nắm đấm: “Anh, anh còn dám nhắc lại hả!”
“Ha… Tôi thì hôn thấy đã lắm đấy.” Anh ta cười nói, trong mắt còn mang theo ý trêu chọc.
Cô chà môi: “Anh, anh…” Cô biết vừa rồi Cung Nhược Hàn bất đắc dĩ mới hôn cô, coi như đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.
Vốn cô định coi đấy như khúc nhạc dạo nhỏ chưa từng xảy ra, cuối cùng anh ta lại nhắc tới, có thể để người ta yên không? Có không câu nệ đến mấy thì cô cũng là con gái mà!
Thấy trên mặt cô lộ cảm xúc, hình như hơi giận rồi, Cung Nhược Hàn mới nói: “Được rồi, đùa cô tí thôi, đi, tôi đưa cô tới phòng nghỉ của khách.”
Cơn giận vừa dâng lên cổ họng bị ép trở lại, đối với cái tên xảo quyệt đoán ý xem mặt này, đôi khi khiến người chịu chết.
Đành phải gật đầu.
Đi trên hành lang cùng Cung Nhược Hàn, cô trước tiên nhanh chóng tìm chỗ ngủ, mau đem những phiền não quẳng ra sau đầu.
Đỡ nghĩ tới lại bực mình.
“Thưa cậu hai, thưa cô.” Lúc này có một nữ hầu đi tới.
“Có chuyện gì?”
“Bà chủ đã cho người dọn dẹp lại phòng của cậu rồi ạ, đồ ngủ chuẩn bị cho cô Cố và vật dụng thường ngày đều để trong phòng của cậu rồi ạ.
Cô cậu nghỉ ngơi sớm ạ.” Nữ hầu cung kính nói.
Mấy câu đơn giản mà bao gồm rất nhiều thông tin, Tích Niên đứng cạnh mà hoá đá luôn, vẻ mặt cứng ngắc.
Cung Nhược Hàn lại thản nhiên như không mà gật đầu: “Đã biết, lui ra đi.”
“Dạ vâng.”
Nữ hầu đã quay đi rồi, nhưng Tích Niên vẫn chưa bình tĩnh lại được, phòng đã được du dọn lại? Đồ ngủ và vật dụng thường ngày đều đặt trong phòng của Cung Nhược Hàn là có ý gì? Đây chẳng phải chứng tỏ cô đêm này phải ngủ chung phòng với anh ta sao?
“Tôi còn có việc, tôi đi trước đã.” Dứt khoát bỏ lại một câu, Tích Niên theo bản năng muốn xoay người đi.
Còn chưa đi được
Hai bước, một bàn tay đã nắm cổ tay cô lại! Cung Nhược Hàn kéo cô lại: “Cô nhóc họ Cố, đã giúp thì giúp cho chót chứ.”
Quay đầu qua, Tích Niên mặt mày nhăn nhó, so với khổ qua còn khổ gấp mấy lần: “Anh nói xem anh muốn tôi phải giúp anh thế nào đây? Chẳng nhẽ còn phải bán thân sao? Tôi thấy tôi vẫn nên ra ngoài tìm đại một khách sạn nào đó để ngủ thôi.”
“Cả cái Xuân Thành này, chỉ cần một câu của tôi, cô cho là có khách sạn nào dám nhận cô không?”
“Thế tôi ngủ ngoài đường có được không?”
Cung Nhược Hàn mỉm cười lắc đầu, kéo Tích Niên lại: “Chỉ là ngủ trong một căn phòng thôi mà, cô sợ cái gì? Tôi cũng chẳng làm gì cô đâu.”
“Tôi sợ chứ.” Tích Niên nghĩ mà chân bắt đầu run lên.
“Cô nghĩ tôi là loại người giậu đổ bình leo thế à?”
Tích Niên lắc đầu: “Tôi không sợ anh! Tôi sợ bố mẹ anh ý.” Khóc không ra nước mắt, giờ bắt ngủ chung một phòng, ngày mai có khi nào làm ra chuyện còn khủng bố hơn không, cô không dám nghĩ thêm nữa.
“Có gì đâu, chẳng phải còn có tôi đây sao?” Cung Nhược Hàn nói rồi kéo Tích Niên về bên người mình, khoác vai cô thân mật đi vào trong phòng ngủ của mình.
Ổ sói hang hùm!
Lần này cô đen quá vậy trời.
Phòng ngủ của Cung Nhược Hàn rất rộng, ghế sô pha vừa to vừa thoải mái, Tích Niên ngồi lên ghế: “Vậy hôm nay tôi ngủ ở đây nhé.”
“Sao có thể đẻ cô ngủ sô pha được? Nào, lên giường đi.” Cung Nhược Hàn nằm trên giường, vỗ vào vị trí trống không bên cạnh.
Lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu, tôi ngủ ở sô pha được rồi.” Nằm trên ghế, cô tỏ ra rất thoải mái.
“Thế thì tôi lại không yên tâm.”
“Anh không cần phải lo lắng đâu! Không sao, ngủ ngon, chúc ngủ ngon!” Nhấn mạnh mấy tiếng, Tích Niên nằm xuống thiếp dần.
Cung Nhược Hàn nằm trên giường khoé miệng cong lên, đầu tiên định bảo đổi chỗ, anh ta ngủ ở sô pha, còn cô nhóc kia ngủ trên giường, ai biết cô ta chọc vui thế này, mới doạ thêm mấy câu, cô nhóc kia đã hồi hộp thế rồi.
Thú vị thật đấy.
Nếu đã thế, đêm nay tạm thời vậy đã, Cung Nhược Hàn bất đắc dĩ nghiêng người qua một bên ngủ.
Đêm dần sâu, có lẽ vì liên tiếp trải qua tấn công bất ngờ, trúng độc, rồi lại bị đánh úp, núi lở, bị thương các liều, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ..