Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


“Cô! Được! Được, vậy cô cũng là của tôi rồi.” Cung Lâm định ôm lấy Tích Niên.
Cô nghiêng mình một cái, đi từ trước mặt ra sau lưng anh ta, rút dao găm trong tay ra khỏi vỏ, đặt ở sống lưng anh ta: “Này, không được nhúc nhích.”
“Cô…Cô làm gì vậy? Muốn chơi trò chơi cùng tôi sao?”
“Hừ, loại người hèn hạ vô liêm sỉ giống như anh đây, chơi trò chơi cùng anh chỉ làm tôi thấy ghê tởm.” Tích Niên lạnh lùng nói, trong mắt không mang bất kỳ cảm xúc gì.
“Không phải cô vừa nói, ở bên tôi hay sao? Cô muốn nuốt lời.”
“Ừa, đúng vậy, một giây trước quả thực chúng ta ở cùng nhau rồi, nhưng một giây này thật xin lỗi, tôi đá anh rồi, cho nên chúng ta chia tay.” Tích Niên mỉm cười nói.
“Cô dám chơi tôi?”
“Chơi anh thì sao? Đối phó loại người hèn hạ như anh, cách chơi nào cũng có.” Tích Niên cười, dùng sức đè dao găm bén nhọn trong tay lên người anh ta.
Cung Lâm vốn không mặc quần áo, một lần chạm nhẹ như vậy, da lưng đều bị cắt đứt một miếng, máu tươi đỏ thắm tràn ra: “Ui, đau.”
“Đau? Loại người không tim như anh cũng biết đau ư? Ha, anh có biết chữ “xấu” viết như thế nào không? Lại dám có suy nghĩ không an phận với bạn gái của em trai mình, quả thật là dung tục!”
“Cô cái đồ xấu xa này…” Phía sau còn chưa mắng ra hết.
Tích Niên đâm dao vào thêm một chút.
“A!” Toàn bộ lời nói phía sau đều biến thành tiếng kêu đau đớn.
“Ngài Cung Lâm, tôi khuyên anh la nhỏ lại một chút, nếu lát nữa có người làm qua đây, nhìn thấy dáng vẻ không mặc đồ này của anh, sẽ chê cười anh đấy!” Tích Niên cười khẩy vài tiếng.
“Cô…”
“Lúc anh nói những lời này, làm những chuyện như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi với vợ anh sao? Hừ, một người là em trai, một người là vợ, anh còn dám làm vậy!”

“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Trong mắt Tích Niên mờ mịt: “Mạng của anh trị giá bao nhiêu tiền?”
“Cô…”
“Bớt gây sự với tôi.

Nếu không phải nể tình anh là anh trai của Cung Nhược Hàn, bằng mọi giá tôi sẽ giết chết loại người vô liêm sỉ như anh.” Tích Niên thu dao găm về, nếu không phải nghĩ tới tình nghĩa của Cung Nhược Hàn, cô thật sự đâm một nhát rồi.
Ném dao găm sang một bên, Tích Niên đi ra cửa.
“Cô đứng lại cho ông! Cung Lâm nổi nóng, mặc kệ đau đớn trên lưng, nhặt dao găm trên mặt đất lên, bỗng nhiên đâm về phía Tích Niên.
Tích Niên dừng bước chân, mắt liếc thấy Cung Lâm lao tới từ phía sau.

Quay người, nhanh chóng tránh dao găm không nói, còn bắt được cô tay tay của anh ta: “Ngài Cung Lâm! Xin anh hãy tự trọng!” Ngón tay tăng thêm sức lực.
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc từ chỗ xương cổ tay của Cung Lâm, tay anh ta đang run rẩy vì đau, dao găm cũng rơi xuống đất: “Cô biết võ?”
Người phụ nữ thật lợi hại! Mẹ nó, cái thằng Cung Nhược Hàn kia, sao bên cạnh lại có những kẻ khó đối phó như vậy!
Tích Ngôn ném cổ tay anh ta ra: “Cần anh quan tâm à!” Xoay người mở cửa phòng ngủ.
Cửa vừa mở ra, cô còn chưa kịp bước ra ngoài, thì bị người đứng ngoài cửa làm giật mình.

Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, đôi mắt hoa đào hẹp dài.

Là, Cung Nhược Hàn!
Cố Tích Niên sững lại một lúc, sao anh ta lại ở đây?
Cung Lâm không mặc quần áo, nhìn thấy em trai lập tức che người lại, con ngươi gian xảo khẽ xoay chuyển, lập tức nói: Nhược Hàn ơi Nhược Hàn, em xem em đã kết giao với cái đồ hư hỏng gì này? Còn đi quyến rũ tôi!”
Cô đột nhiên quay đầu, kẻ ác tố cáo trước ư? Vậy mà nói cô quyến rũ anh ta? Thường nói người cần mặt cây cần vỏ, lần này xem như mở rộng tầm mắt một lần thấy cái gì gọi là không biết xấu hổ!
“Ngài Cung Lâm, hình như bây giờ, người cởi đồ là anh mà!”
“Em trai, đừng nghe người phụ nữ này nói lung tung, cô ta cứ quấn lấy tôi, quần áo của tôi cũng là cô ta chủ động cởi thay tôi!” Cung Lâm hùng hổ nói.
Cung Nhược Hàn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn mọi thứ bên trong, đôi mắt giống như đã nhìn thấu tất cả từ lâu.

“Anh cả, tôi đã đứng bên ngoài rất lâu rồi.”
Một câu đơn giản, căn bản không cần ngôn ngữ dư thừa nào nữa.


Đứng ngoài cửa rất lâu, ý nói, cái gì cũng nghe thấy rồi.

Không có gì chân thực bằng tận mắt thấy, tận tai nghe, cho nên cô cũng không cần giải thích gì nữa, chỉ mỉm cười cho qua.
Tích Niên nhìn Cung Lâm, lắc đầu bất lực, nụ cười nhếch khóe môi giống như đang mỉa mai cái gì đó: “Ôi, xem ra… không cần nói gì nữa, sự việc đều rõ như ban ngày rồi.”
Nói xong, đi ra khỏi phòng nghỉ của Cung Lâm.
Cung Lâm thảm hại ngồi trên mặt đất, nhìn Cung Nhược Hàn ngoài cửa: “Em trai, em trai, sự việc không phải như vậy đâu, em nghe anh giải thích.”
“Anh cả, anh nên đi giả thích với chị dâu đi.” Cung Nhược Hàn nói, lấy điện thoại di động ra, điện thoại hiển thị đang trong cuộc gọi.

Người ở đầu dây bên kia là vợ của Cung Lâm.
Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét: “Cung Lâm, anh đợi đó cho bà!” Sau đó ngắt điện thoại.
Cung Nhược Hàn ngồi xổm xuống, anh ta nhặt dao găm dưới đất lên, cầm dao đâm nhẹ vào người Cung Lâm: “Anh cả, anh nên biết cách làm việc của tôi là gì.”
“Nhược, Nhược Hàn…”
“Ha…” Cung Nhược Hàn cười lạnh lùng, ném dao găm xuống đất, đứng dậy: “Gần đây tôi rất bận, không có thời gian chơi cùng anh cả.

Đợi lần sau về, tôi nhất định để anh cả, chơi đùa thỏa thích!”
“Nhược Hàn, anh sai rồi, không phải anh cố ý, em hãy tin anh!” Cung Lâm cảm thấy sợ hãi ôm lấy chân Cung Nhược Hàn.

Ở trong nhà họ Cung này, người đáng sợ nhất, không phải ba Cung, mẹ Cung, mà là Cung Nhược Hàn! Sự đáng sợ của anh ta, không bộc phát thì thôi, một khi bộc phát, sẽ khiến người ta sống không được mà chết cũng không xong!
Cung Nhược Hàn đá văng Cung Lâm ra: “Ở chỗ của tôi, không có điều kiện có thể thương lượng, hãy cố gắng quý trọng khoảng thời gian này đi.


Anh cả đáng kính của tôi!” Để lại lời nói, anh ta xoay người rời khỏi phòng ngủ này.
Lời anh ta để lại vô cùng u ám và ngang ngược.

Đó là bóng tối ẩn sâu trong lòng anh ta, bình thường luôn giấu rất sâu rất sâu, khiến người ta hiểu lầm là một người hiền lành tốt bụng.

Nhưng thật không ngờ…Anh ta mới là Diêm La Vương, nắm giữ, toàn bộ sự sống chết.
Tích Niên không đi xa, chỉ đứng ở hành lang cách đó không xa, chủ yếu là cô quên đường về như thế nào.
Một lát sau, Cung Nhược hàng đi tới: “Cô đang đợi tôi?”
“Anh đoán xem.” Nếu nói lạc đường mất mặt biết bao nhiêu! Tích Niên cười cười: “Ồ, anh em hai người mới đó nói xong rồi?”
Cung Nhược Hàn cũng cười cười: “Có đói không? Tôi mang về cho cô món ăn vặt đặc sản của Xuân Thành.”
“Ồ? Cảm ơn nha!” Cả ngày hôm nay quả thực cô đói sắp xỉu rồi, Cung Lâm đáng chết kia cũng không dẫn cô đi ăn miếng cơm nữa.
Anh ta không nói gì nhiều, chỉ dẫn Tích Niên quay về phòng mình.
Đem đồ ăn vặt mình mang về đưa cho cô.
Tích Niên nhìn chảy nước miếng, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn, vừa khen ngợi: “Không tệ, không tệ, món này thật ngon.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận