Hồng Anh bèn ngẩng đầu: “Tổng, tổng giám đốc, lễ kỷ niệm ngày thành lập công ty, gia cho Cố Tích Niên sao?” Hồng Anh kinh ngạc hỏi lại.
Đôi mắt màu lam nheo lại: “Có vấn đề gì à?”
“Không, không sao hết, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với thư ký Cố để tổ chức tốt buổi lễ kỷ niệm một năm thành lập công ty.” Hồng Anh cừng đờ gắng cười, dù không muốn cũng phải cười.
Hạ Ngôn không nói gì thêm lạnh lùng nhìn cô gái này, sau đó mới xoay người đi ra khỏi bộ phận thư ký.
Chẳng phải có câu, đến sớm không bằng đến đúng lúc sao, anh lần này đột nhiên xuất hiện xem như đã giúp cô đại ân rồi.
Mà tất cả mọi người của bộ phận thư ký đều không dám bàn tán gì về Tích Niên nữa.
“Thư ký trưởng, vậy còn chuyện Diệp Thanh dọn nhà vệ sinh thì…” Tích Niên nói.
“Công ty có nhân viên vệ sinh, tôi sẽ cử người khác làm.
Cô cứ chuyên tâm lo việc tổ chức lễ mừng kỷ niệm công ty là được rồi.” Hồng Anh vội vã đổi giọng.
“Lễ mừng kỷ niệm vẫn cần thư ký trưởng quan tâm nhiều.”
Chuyện nghỉ làm cứ thế tạm thời lắng xuống, mặc dù luôn có người thì thầm bàn tán gì đó, nhưng chỉ cần không nói ra ngoài là được rồi.
“Tích Niên, cảm ơn cô giúp tôi.” Diệp Thanh nói.
“Là cô đã giúp tôi trước.”
“Không đâu.” Diệp Thanh lắc đầu.
Nhìn Diệp Thanh, cô nói: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi 21 rồi.” Diệp Thanh nói.
Nhìn có vẻ nhỏ hơn cô, đúng là không nhìn sai, Tích Niên nói: “Sau này mấy người ấy mà bắt nạt cô, không phải nhịn, toàn hội bắt nạt kẻ yếu cả, cô phải cứng rắn lên, họ mới sợ cô.”
“Tôi không làm được đâu.” Diệp Thanh lắc đầu.
Tích Niên bất đắc dĩ thở dìa, nhìn một người như Diệp Thanh ở trong bộ phận thư ký, đúng là như thả một chú dê con vào trong bầy sói vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị đám người kia gặm tới xương cũng chẳng còn: “Sau này sẽ phải thế thôi.”
“Dạ.”
Mặc dù chỉ tiếp xúc hai lần, nhưng đã nhanh chóng làm bạn với Diệp Thanh rồi, Diệp Thanh cũng bắt đàu giúp cô chuyện về lễ kỷ niệm.
Cô luôn tò mò một chú dê con như Diệp Thanh sao lại lạc vào bộ phận thư ký thế này, nhưng khi Diệp Thanh giúp cô làm việc, mới nhận thấy, thì ra bản thân cô ta ẩn giấu rất nhiều tiềm năng, không thể coi thường được.
Có thể tồn tại được, hoàn toàn dựa vào thực lực.
“Tích Niên, người tham dự lễ kỷ niệm công ty thống kê xong rồi, còn hạng mục này cũng lên kế hoạch xong rồi, nhưng…” Diệp Thanh khó mở lời với Tích Niên.
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng ngân sách của phòng tài vụ không đủ.” Diệp Thanh đưa tài liệu cho Tích Niên.
“Còn thiếu bao nhiêu?”
“Đây chỉ là một phần ba thôi, đến một nửa cũng không đủ.” Diệp Thanh khó xử nói.
“Sao lại thế được?” Tích Niên nhíu mày.
“Không biết nữa, việc này phải tìm giám đốc Trương phòng tài vụ.”
Giám đốc Trương, nghe thấy thấy thế, Tích Niên đã biết ngay chuyện gì rồi, giám đốc Trương, phòng tài vụ, là Trương Cảnh Nhi! Cô cầm tài liệu đứng dậy: “Chuyện này, để tôi xử lý.”
Nói rồi, cô đi thẳng tới phòng tài vụ.
“Cốc cốc cốc” Gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Tôi, Cố Tích Niên.”
“Vào đi.” Giọng Trương Cảnh Nhi nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Tích Niên đẩy cửa đi vào.
Trương Cảnh Nhi nghiêng mắt, nhìn bộ móng tay lóng lánh của mình: “Cơn gió nào mà lại đưa cô đến chỗ của tôi thế này!”
Đi tới, trực tiếp đặt tài liệu lên trên bàn làm việc của cô ta: “Ngân sách cho lễ kỷ niệm công ty không đủ, do cô giở trò đúng không.”
“Gì mà tôi giở trò chứ, nói khó nghe thế, đây là tiền bên trên rót xuống, không đủ là việc của cô, chẳng liên quan gì tới phòng tài vụ của chúng tôi hết.” Trương Cảnh Nhi đáp lại.
“Phải không?” Tích Niên cười lạnh: “Được, nếu cô đã dám nói thế, thì tự gánh lấy hậu quả.”
Trương Cảnh Nhi nhíu mày: “Nếu cô cầu xin tôi, có khi tôi lại…”
Còn chưa nói hết câu, ngón trỏ Tích Niên đã giơ lên chặn giữa môi: “Suỵt…” Sau đó nở nụ cười u ám: “Tôi không cần cầu xin cô, tôi sẽ bắt cô phải cầu xin tôi.”
“Cô…”
Tích Niên đã quay người đi tới ngoài cửa phòng làm việc, lại dừng bước chân lại: “Đúng rồi, là cô tìm cái đám lâu la kia tới gây chuyện với tôi đúng không.”
Sắc mặt Trương Cảnh Nhi bỗng tái mét, cô thấy mấy ngày nay đều trời yên biển lặng, cho rằng Cố Tích Niên không biết chuyện này, thật không ngờ!
“Cô đang nói cái gì, tôi không biết!”
“À, Cảnh Nhi, thời gian sau này còn dài, chúng ta cứ từ từ chờ.” Nói xong, cô đi ra khỏi phòng làm việc của Trương Cảnh Nhi.
Trương Cảnh Nhi siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên bàn.
Mấy ngày tiếp theo, Tích Niên đầu bận rộn với chuyện tổ chức lễ kỷ niệm công ty, có việc bận cũng tốt, cô không cần lại bị Hạ Ngôn
Gọi tới gọi lui.
Tích Niên đặc biệt lên kế hoạch tài chính cho lễ kỷ niệm này, làm xong tài liệu, đưa riêng tới cho tổng giám đốc công ty.
“Chuyện gì thế này? Trò chơi thường niên của lễ kỷ niệm công ty, giải nhất xe máy, giải nhì xe đạp, giải ba xe trẻ con.
Tập đoàn Ngải u chúng ta nghèo thế này rồi sao? Còn mặt mũi nào nữa!”
Tích Niên nhún vai: “Tổng giám đốc, tôi cũng chịu thôi.”
“Còn nữa thế này là thế nào? Đồ ăn thức uống trong lễ kỷ niệm, nước thì là nước khoáng! Đồ ngọt thì là bánh quy, quà vặt chỉ có cơm tẻ! Các cô làm lễ kỷ niệm công ty à? Hay làm một buổi tập thể đi xin ăn đấy?”
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã cố hết sức rồi, ngân sách phòng tài vụ cấp không đủ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Phòng tài vụ?”
“Đúng thế.” Tích Niên cười nhạt.
Sau khi rời khỏi phòng tổng giám đốc, ngay chiều hôm ấy Trưởng Cảnh Nhi chủ động tới cửa bộ phận thư ký tìm gặp Cố Tích Niên: “Cô đã nói gì với tổng giám đốc?”
“Chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Cô… Cố Tích Niên, tôi không ngờ cô lại mưu mô thế đấy.”
“Tạm thôi.
Cũng kẻ tám lạng người nửa cân ấy mà.” Tích Niên thản nhiên nói, cô đã sớm chẳng còn cảm tình gì với Trưởng Cảnh Nhi nữa rồi.
“Không phải cô cần tiền sao, tôi cho cô!”
“Không, tôi không cần nữa rồi!” Cố Tích Niên bình tĩnh mỉm cười rồi nói.
“Cô có ý gì?”
“Tôi đã dựa vào nguồn kinh phí mà cô đưa cho lần trước để chuẩn bị xong tất cả những gì cần cho buổi lễ kỷ niệm rồi, giờ cô đưa tôi tiền, là gạt đi toàn bộ những gì tôi đã chuẩn bị từ trước, tại sao tôi phải vì một câu của cô, mà đi làm lại tất cả những việc ấy chứ?” Tích Niên cười lạnh nói.
“Cô…! Cô muốn thế nào?” Trương Cảnh Nhi sốt ruột, ban đầu cô chỉ định gây khó dễ với Cố Tích Niên, khiến cô phải cầu xin cô ta mà thôi, thật không ngờ lại bị phản kích mạnh thế này.
Giờ tổng giám đốc đổ hết lỗi lầm lên người cô, nếu làm không tốt lễ kỷ niệm, toàn bộ phòng tài vụ họ đều sẽ phải chịu phạt theo.
Tích Niên khoát tay: “Tôi còn việc khác phải làm, có thể đừng làm phiền tôi được không?”
“Cô muốn gì thì mới nhận tiền để sắp xếp lại buổi lễ mừng?”
Cố Tích Niên liếc nhìn cô: “Trương Cảnh Nhi, gậy ông đập lưng ông, câu này, tôi nghĩ hẳn là cô cũng đã biết.”
Trương Cảnh Nhi hít sâu một hơi: “Tích Niên… Đừng cáu giận nữa được không? Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, lễ kỷ niệm công ty là chuyện quan trọng, cô làm như thế, sẽ phá huỷ buổi lễ mất.”.