Lần đầu hoan ái cuối cùng kết thúc khi người đàn ông kia phóng thích ra...
Sau trận mây mưa, Cố Tích Niên thở hổn hển không ngừng, lý trí cũng dần trở nên rõ ràng hơn trong lúc nghỉ ngơi.
Nơi mềm mại vốn bị khoái cảm làm cho tê dại cũng dần bắt đầu đau...
Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, nước mắt lập tức lã chã rơi xuống như một đứa bé không nghe lời.
Sao lại thế này? Vì sao cô tự dưng không đâu bị một người đàn ông xa lạ cướp đi thứ trân quý nhất chứ?
Yên tĩnh hồi lâu, cô quay đầu hung ác trừng mắt người đàn ông bên cạnh: "Nói! Anh rốt cuộc là ai? Tại sao muốn..."
"Cưng à, vừa rồi phản ứng của em rất được." Câu trả lời của anh ta lại không hề ăn khớp với câu hỏi.
"Tôi hỏi anh là ai!" Cố Tích Niên gần như rống lên.
"Để tôi nếm thử hương vị của em một lần nữa rồi tôi sẽ nói cho em biết tôi là ai..." Dứt lời, anh ta xoay người muốn đè lên người cô.
Anh ta muốn làm gì? Nếm thử hương vị của cô? Cô không nghe sai đấy chứ? Chẳng lẽ anh ta còn muốn tiếp tục làm lại chuyện vừa rồi một lần nữa? Không được! Tuyệt đối không được!
"Đừng mà..." Dùng hết sức lực toàn thân, Cố Tích Niên lật người sang một bên giường.
Cô ngã thẳng xuống sàn, thuận tay vơ một chiếc áo ngủ trên tủ đầu giường trùm lên cơ thể.
"Lên đây, lấy lòng tôi đi!" Người đàn ông chọc ghẹo đầy mờ ám.
Nói xong đã xoay người tới bên cạnh giường, muốn chạm vào người cô.
Chát!
Cố Tích Niên tát bay bàn tay to của anh ta, cau chặt mày nói: "Ai muốn lên đó lấy lòng anh!"
"Hử? Em cảm thấy em trốn được ra ngoài sao? Lên giường mau!" Đối phương lại ra lệnh.
Trốn! Nhất định phải trốn! Cô không muốn lại bị anh ta làm chuyện như vậy nữa.
Bất kể là dùng cách gì cũng phải rời khỏi căn phòng này đã.
Ánh mắt Cố Tích Niên đảo một vòng khắp phòng.
Cửa sổ...
Mặc kệ, trốn trước rồi tính! Cố Tích Niên cố nén đau đớn, không chút do dự chạy đến cửa sổ.
Cho dù phải nhảy cửa sổ đi nữa vẫn hơn ở lại đây để bị xâm phạm lần nữa!
Trước khi nhảy ra ngoài, Cố Tích Niên quay đầu hung dữ mắng: "Đồ khốn!"
Cố Tích Niên bơi một mạch lên bờ, ướt sũng và chật vật vô cùng.
May là cô biết bơi nên mới không chết đuối trong lòng biển.
Haizz…
Cô vội vã thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, cuối cùng ngay cả người đàn ông kia là ai cũng không biết.
Lần đầu tiên cô giữ gìn suốt mười tám năm cứ như vậy vô duyên vô cớ hi sinh.
Nín nhịn cảm giác không cam lòng, Cố Tích Niên lê thân mình mệt mỏi hướng về phía nhà mình...
Nhà họ Cố.
"Cô chủ, cô đã về rồi? Sao người cô ướt vậy?" Một đám người hầu nữ tiến lên nghênh đón Cố Tích Niên.
Cố Tích Niên bất lực khoát tay: "Không có gì."
Sau đó cô nhanh chóng vọt lên tầng trên, thay quần áo sạch sẽ, đứng trước gương dùng khăn lau tóc.
Ơ? Cố Tích Niên vươn tay nhỏ sờ chiếc cổ trống rỗng của mình, chiếc dây chuyền cô vẫn đeo đâu rồi? Nguy to, chẳng lẽ là lúc bơi bị rơi xuống nước rồi? Hay là rơi trên du thuyền?
Cố Tích Niên cau mày.
Haiz...!chiếc dây chuyền kia rất quan trọng đối với cô.
Cô chống tay lên gương, sao lại biến thành như bây giờ chứ?
'Cốc cốc cốc'.
Tiếng gõ cửa phá vỡ suy nghĩ của cô.
"Chuyện gì?"
"Cô chủ, bà chủ biết cô đã về, đang chờ cô dưới tầng." Người hầu ở bên ngoài cung kính nói.
"Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây." Cố Tích Niên vội lau khô tóc, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới đi xuống phòng khách.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi ngồi ngay ngắn trên sô pha, tay bưng chén trà nhàn nhã chậm rãi thưởng thức.
Người này là Triệu Khiết Vũ, là mẹ kế của Cố Tích Niên.
"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì không?" Cố Tích Niên bình thản hỏi, trên mặt tuy không thể hiện ra biểu cảm gì nhưng trong đáy mắt lại cất giấu sự mâu thuẫn với mẹ kế.
Triệu Khiết Vũ nghe vậy buông chén trà xuống, chậm rãi đưa mắt liếc nhìn Cố Tích Niên: "Tích Niên, mẹ nói cho con một tin tốt.
Mẹ và bố con đã sắp xếp hôn sự cho con rồi, đối phương là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hạ Lập."
"Cái gì? Sắp xếp hôn sự? Con chưa từng được nghe về chuyện này?" Cố Tích Niên mở to hai mắt không dám tin.
Cái gì mà Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ Lập? Cô chưa từng nghe qua.
Triệu Khiết Vũ từ tốn nói: "Hôn nhân của con là do bố con quyết định, đám cưới định vào ba ngày sau.
Con chuẩn bị cẩn thận một chút."
"Ba ngày sau? Sao có thể chứ? Con vừa tròn mười tám tuổi thôi! Sao có thể lập gia đình được? Mà trước đó bố cũng không nói gì với con cả, con phải gặp bố con!" Giọng cô cao lên.
"Bố con bị bệnh, giờ còn đang dưỡng bệnh ở nước ngoài kìa.
Ông ấy không thể bị con quấy rầy được."
"Bà gạt tôi! Tôi sớm đoán được rồi.
Bố tôi không hề bị bệnh đúng không? Bà giấu ông ấy đi, giờ còn muốn gả tôi đi.
Rõ ràng là bà lòng lang dạ sói, muốn ngầm chiếm tài sản nhà họ Cố chúng tôi đúng không!"
Cô siết chặt nắm tay, lâu nay cô vẫn kiên nhẫn hỏi thăm tung tích của bố, nhưng không ngờ mẹ kế lại ra chiêu này.
Vậy mà muốn gả cô đi ? Đây không phải dùng cô mua vui sao? Cô mới mười tám tuổi, chờ qua kỳ nghỉ còn phải về trường học đấy!
Triệu Khiết Vũ đứng lên, đi tới trước mặt Cố Tích Niên: "Không biết lớn nhỏ!"
Dứt lời, bà ta nâng tay lên muốn tát vào mặt Cố Tích Niên.
Cố Tích Niên bắt lấy bàn tay bà ta rồi hất ra: "Bà đừng hòng thừa dịp bố tôi không ở đây mà gả tôi đi.
Tôi không gả!"
"Con...!hừ!" Triệu Khiết Vũ hừ lạnh một tiếng.
"Tích Niên, con phải nghĩ cho bố con.
Đám cưới này là do ông ấy quyết định.
Tim ông ấy không tốt, nếu con ngỗ nghịch, không nghe lời ông ấy gả chồng, chẳng may ông ấy tức giận...!lỡ đâu..."
Triệu Khiết Vũ không nói hết lời, chỉ bày ra dáng vẻ vô cùng lo lắng và bất đắc dĩ.
Mặt Cố Tích Niên tái xanh, rất có thể bố cô đang nằm trong tay Triệu Khiết Vũ.
Đây là trắng trợn uy hiếp cô, nếu cô không lấy chồng, có khi người đàn bà này sẽ làm gì với bố...
Cố Tích Niên chậm chạp buông tay mẹ kế ra, cắn chặt môi.
Triệu Khiết Vũ lộ ra nụ cười đắc ý: "Tích Niên, chỉ cần con ngoan ngoãn là được.
Yên tâm, dù gì mẹ cũng là mẹ trên danh nghĩa của con, mẹ sẽ xử lý tốt hôn sự của con."
Xử lý tốt à? Ha...!Bố, con phải làm sao mới tìm được bố đây? Con hi vọng toàn bộ chuyện này đều chỉ là một cơn ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc du thuyền cập bến sông.
"Tổng giám đốc Hạ." Một hàng người áo đen quỳ trong phòng khách, bọn họ đều cúi đầu với người đàn ông ngồi trên sô pha.
Hạ Ngôn chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, lồng ngực loáng thoáng lộ ra, dáng người này có thể khiến đám phụ nữ chảy máu mũi.
Tóc màu nâu sáng, đôi mắt màu xanh dương đẹp tựa đá quý lại mang theo vẻ lạnh lùng kiêu căng.
Anh chỉ tao nhã ngồi ở nơi này đã tỏa ra khí thế uy nghiêm bao trùm cả phòng, hơi thở vương giả khiến đám người quỳ dưới đất kia như ngừng hô hấp.
"Tổng giám đốc Hạ, đã bắt được người tính kế anh hôm qua, nên xử lý thế nào?"
"Giết." Anh lạnh lùng nhả ra một chữ.
"Vâng!" Tất cả đều bị khí thế lạnh như băng này dọa cho sợ run người.
Ngẫm lại, tối qua có người to gan lớn mật dám tính kế Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ Lập.
Không phải tìm chết hay sao?
Lúc này trong mắt Hạ Ngôn chỉ có khí lạnh vô biên, ngón tay nhẹ nhàng miết.
Không ngờ có người lại dám dùng thuốc kích dục tính kế anh, thật đáng giận.
Anh đứng lên, đi đến cạnh giường nhìn một vết lớn đỏ tươi trên ga giường trắng, đôi mắt màu xanh dương thoáng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Anh nhớ lại tình huống tối qua, sau khi bị người khác tính kế, anh lấy một chiếc thẻ nhân viên từ chỗ nhân viên phục vụ du thuyền, tùy ý vào một gian phòng khách.
Ai biết vừa vào tới nơi thì dược tính phát tác...
Càng không nghĩ đến sẽ gặp được một cô gái thú vị như vậy.
Rốt cuộc cô ấy là ai chứ?.