Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


Không phải chứ? Đúng lúc này điện thoại vang lên, nhất định đừng là Hạ Ngôn nhé! Cô vừa cầu nguyện vừa lấy điện thoại ra.

Nhìn đến cuộc gọi hiển thị trên màn hình, cô hoàn toàn từ bỏ.

Là phúc hay họa, nếu là họa có tránh cũng chẳng được!
Cô nhận điện thoại: “Hạ Ngôn có chuyện gì thế, đừng có lúc nào cũng tìm tôi được không?”
“Lập tức xuất hiện trước mặt tôi ngay!”
“Địa điểm.”
“Nhà tôi.”
Giọng điệu của Hạ Ngôn nghe có vẻ cứng rắn không cho phép từ chối, người đàn ông như ác quỷ này.
“Biết rồi!” Cô cúp điện thoại, Tích Niên nằm bò trên sô pha gần như khóc không ra nước mắt.

Cô đấm thật mạnh lên ghế, tại sao, tại sao, tại sao chứ!
Sau khi cô trút giận một trận lên chiếc sô pha vô tội, lập tức ngồi dậy.
‘Thôi quên đi, không còn thời gian nữa rồi, vẫn phải qua đó trước đã.
Nếu không, ai mà biết Hạ Ngôn sẽ làm gì với mình chứ.’
Tại biệt thự của nhà họ Hạ.
Tích Niên tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tới nhà người đàn ông này nữa, cho dù chỗ này đã không còn là nơi năm năm trước nữa, nhưng tóm lại vẫn là nơi ở của anh.
Cô bước lại gần căn phòng.
Hạ Ngôn đã ngồi trên sô pha uống trà từ lâu, anh nhìn thấy cô đến, con ngươi màu xanh liếc nhìn: “Cô tới trễ rồi.”
“Tắc đường.”
“Thật không? Cô tới bằng đường nào thế, để tôi kêu người đi xem thử.” Hạ Ngôn đặt tách trà xuống.
Tích Niên hít sâu một hơi: “Tôi dùng bữa ở trên đường.” ‘Tên đàn ông đáng ghét, nhất định muốn ép cô phải nói ra sự thật cho bằng được đúng không?’
Cô nghiến răng nghiến lợi!

Dậm chân!
Nhịn!
Hạ Ngôn đứng lên, đi tới trước mặt cô, giơ tay đặt xuống nơi cổ áo cô: “Tôi đã nói qua, tôi thích người phụ nữ thành thật.”
‘Phựt!’ một tiếng, ngón tay dùng sức kéo đứt một chiếc cúc áo nơi cổ áo của cô.
Tích Niên nhíu mày: “Anh nói chuyện thì cứ nói, kéo rách quần áo tôi làm gì chứ?”
“Không kéo quần áo của cô thì làm sao cô mặc đồng phục làm việc được đây?” Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô.
“Không phải chứ, vẫn còn à?” Hôm qua cô đã mặc trang phục hầu gái kì cục kia cả một ngày rồi, có thể nói đã phải chịu đủ mọi ánh mắt khác thường.
Chỉ thấy đôi mắt màu xanh của anh lóe lên, một cô hầu gái ở bên cạnh đi tới, trong tay cầm một bộ quần áo trắng đen xen kẽ.
Tích Niên quay đầu ra chỗ khác, dường như muốn nổi nóng: “Theo như hợp đồng tôi có thể làm hầu gái của anh một tháng, nhưng tôi không muốn mặc loại quần áo này đi rêu rao khắp nơi.”
“Cô chắc chắn không chịu mặc?”
“Chắc chắn!”
“Được lắm.” Hạ Ngôn bình thản nói, một tay cầm lấy trang phục hầu gái bước tới.
‘Anh định làm gì thế? Anh cầm bộ trang phục hầu gái kia làm gì? Lẽ nào Hạ Ngôn muốn mặc nó à?’ Tích Niên không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ Hạ Ngôn mặc bộ quần áo này.
“Phụt!” Cô không nhịn được cười ra tiếng.
“A!” Cô còn chưa cười xong, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, trực tiếp bị Hạ Ngôn vác lên trên vai: “Này, này, anh làm gì thế? Anh mau thả tôi xuống.”
Vị trí và tư thế này làm cô rất đau.
Bàn tay to lớn của anh không hề khách sáo vỗ lên trên người cô: “Vật nhỏ, yên tĩnh một chút cho tôi.”
“Ô ô...!Ai cho phép anh đánh tôi hả? Tên biến thái nhà anh mau thả tôi xuống!” Cô đạp chân, chỉ ước gì có thể đạp mấy nhát lên mông của người này.
‘Mẹ kiếp! Tốt xấu gì tên đàn ông này cũng nên đối xử với cô như phụ nữ chứ, đồ thô lỗ!’
Anh vác cô một mạch lên lầu, sau đó ném cô vào một căn phòng.
“Ôi mẹ ơi!” Cô thật sự bị anh ném mạnh lên trên sàn.
Ôi, cô thật không chịu không nổi, thật sự làm người ta đau rồi đó! Đúng là một tên đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn cô ngã trên mặt đất, cho dù thế nào, trong mắt anh cũng không hề có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Anh vươn bàn tay ma quỷ của mình ra, bắt đầu lôi kéo quần áo của cô một cách bừa bãi.

Gần như Tích Niên sắp không kịp giữ lại quần áo của mình: “Này, anh làm gì thế? Anh cởi quần áo của tôi làm gì?”
Chẳng mấy chốc, áo khoác trên người của cô đã bị anh cởi xuống, gần như dùng sức mạnh ấn chặt cô trên đất.
“Đồ biến thái nhà anh!” Tích Niên chửi mắng.
Hạ Ngôn lại không nhanh không chậm lấy ra bộ trang phục hầu gái vừa rồi: “Không phải cô không muốn tự mặc ư? Vậy được lắm, tôi sẽ giúp cô, cô phải vui vẻ mới đúng.”
“Anh bị ngốc à, ai có thể vui vẻ khi mặc loại quần áo này chứ!” Hơn nữa cô còn bị một người đàn ông ép buộc mặc nữa chứ, nếu cảm thấy vui vẻ thì nhất định là đầu óc bị úng nước rồi.
“Muốn tôi làm cô vui vẻ một chút không?” Nói xong, anh cúi đầu đè người lên không ngừng hôn cô, hôn lên trên người cô, động tác ở tay cũng không hề ngừng lại.
“A… Đau!”
Hạ Ngôn nở nụ cười, trong ánh mắt chứa đựng vẻ xấu xa: “Nếu cô cầu xin tôi, thì tôi sẽ cân nhắc dịu dàng một chút.”
“Cút ngay.” Cô vừa nói vừa muốn ngồi dậy, định đẩy bàn tay anh ra.
Tuy nhiên thời điểm cô ngồi dậy, Hạ Ngôn lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai lần nữa giở trò với cô.
Niên Tích còn chưa kịp có chuẩn bị gì cả, cứ thế nghênh đón sự trêu đùa của anh.

Cô không khỏi nâng cơ thể lên, ngực phập phồng kịch liệt, mới ngồi dậy được một nửa, thân mình lại trở nên mềm nhũn.
Hạ Ngôn đắc ý nhìn cô, mỗi một động tác của anh đều quen đường quen nẻo đến vậy, khiến cơ thể cô lại vô lực xụi lơ một lần nữa.
Mà anh cũng không hề dừng lại động tác của chính mình, tiếp tục thừa thắng xông lên, khiến cô phải thần phục mình.
Trong không khí có một hơi thở mập mờ khác, từ từ lan tỏa khắp phòng, thấm vào trong lòng họ.
Cô nóng nảy khoanh hai tay lại ngăn trở tầm mắt của anh, khuôn mặt đã trở nên ửng đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận, dù sao chẳng khác quả đảo là bao.
“Ngoan một chút nào.” Anh cúi người, lại hôn cô nồng nhiệt một lần nữa.
“Ưm… Hạ, Hạ Ngôn.”
“Hửm?” Lúc anh ngước mắt lên, vẻ ranh mãnh hiện lên trong mắt.
Hình như cô đã nhận ra được điều gì đó từ lâu, mau chóng lắc đầu: “Không phải, đừng như vậy! Hạ Ngôn, anh mau dừng tay! Mau dừng lại!” Gần như cô đã biết tiếp theo anh sẽ hành động như thế nào.
Tuy nhiên lời kêu gào của cô vẫn không kịp ngăn anh lại: “A!” Cô hét lên một tiếng kinh hãi, cuồng cuồng nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
Cô cắn môi, năm năm qua đây là lần đầu tiên bị người xâm chiếm.


Giác quan của cô cũng tràn ngập cảm giác kỳ lạ này, khiến cô không kịp suy nghĩ những điều khác.

Cho dù tính cách cô có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu đi chăng nữa, lúc này cũng đều mềm như bông.
Đúng như người ta đã nói, biến sức lực thành hồ nhão.

Bây giờ cô chính là một đống bột nhão, không hề có sức đánh trả.
Nụ cười của Hạ Ngôn ngày càng đẹp, nhìn cô rồi trêu ghẹo: “Lần này, phản ứng không tồi.”
Khuôn mặt cô chợt đỏ ửng, chỉ ước gì tìm được cái lỗ mà chui xuống: “Đồ không biết xấu hổ!” Cô vặn vẹo thắt lưng, định lật người khỏi mặt đất.
Ai ngờ cô vừa mới vừa động, một chân đã bị anh nâng lên: “Vội cái gì? Mới vừa bắt đầu thôi.”
“Hả?” Tích Niên mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn anh chăm chú, trong hai giây cô thất thần đó, cơ thể căng đầy bởi cảm giác càng mãnh liệt hơn ban nãy.
Đôi chân bị nhấc lên không ngừng run rẩy: “Ô a!”
Ban đầu anh chỉ định trừng phạt người phụ nữ này một chút mà thôi, nhưng không nghĩ tới, đối với anh mà nói, trừng phạt cô chẳng khác đang tự phạt chính mình.
Yêu tinh nhỏ này quá giày vò người ta mà, quả thật khiến anh hiện tại lập tức...!muốn cô!
“Không, không, ưm, ưm ưm ưm.” Cô lắc đầu, hai tay nắm chặt thành đấm, thừa nhận sự tấn công như vậy.
‘Cốc cốc cốc…’ Có người tới gõ cửa phòng ngủ.
Hạ Ngôn dừng lại động tác giày vò cô: “Có chuyện gì?” Đôi mắt màu xanh liếc nhìn về phía cửa, anh hơi tức giận với tiếng gõ cửa đột ngột này.
Cánh cửa không hề mở ra, cô hầu gái đứng bên ngoài cung kính nói: “Cậu chủ, cậu Hàn tới, đang chờ cậu ở dưới lầu.”
“Cứ bảo cậu ta chờ trước đã.” Hạ Ngôn nói.
“Vâng ạ.”
Cô hầu gái rời đi.
Dường như đầu óc Tích Niên đang bị choáng váng bởi cảm giác khác thường kia.
Anh quá điêu luyện, dù cho Cố Tích Niên đã là người làm mẹ, nhưng trong chuyện tình yêu nam nữ, trong đầu cô chỉ có anh, tất cả đều là anh.

Vì thế, cô rất ngây ngô, năm năm qua, chẳng những mặt này không có bất cứ tiến bộ gì, mà ngược lại càng khiến cho giác quan trở nên nhạy bén.
“Xem ra rất có cảm giác nhỉ, vật nhỏ.” Anh mỉm cười.
“A ưm, a ưm…” Tích Niên khó chịu kêu ra tiếng, cô không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng bản thân lại không thể tự chủ được.


Dường như mỗi một động tác của anh, đều làm cô không khỏi rên rỉ.

Đầu óc quay cuồng, trước mắt choáng váng, cơ thể đã không còn chịu sự kiểm soát của chính mình.
‘Cốc cốc cốc.’ Tiếng gõ cửa quấy rầy lại lần nữa vang lên.
Hạ Ngôn dừng động tác, mày kiếm nhíu lại với nhau, xoay đầu: “Còn chuyện gì nữa?”
“Cậu, cậu chủ, cậu Hàn nói, nếu ngài còn không đi xuống, cậu ấy sẽ tự mình đi lên tìm ngài, ngài xem...” Cô hầu gái bên ngoài cũng kính cẩn lên tiếng, cô ta cũng rất sợ hãi đấy.
Hạ Ngôn thở dài thườn thượt: “Biết rồi!”
“Thật đáng tiếc, xem ra chỉ có thể dành điều tuyệt vời nhất ở phía sau.” Hạ Ngôn đứng lên, ném trang phục hầu gái ở bên cạnh cho cô: “Mặc xong rồi xuống dưới.”
Tích Niên nằm trên mặt đất, bụng nhỏ không nhịn được run rẩy, ngón tay mềm nhũn vô lực.
Hạ Ngôn đi tới cửa, khoảnh khắc mở cửa ra, anh dừng bước quay đầu nhìn cô một chút: “Nếu cô vẫn không muốn mặc quần áo tử tế rồi xuống dưới, vậy thì tôi cũng không ngại để mọi người chờ đợi, tiếp tục làm chuyện vừa rồi chúng ta vẫn còn chưa làm xong đâu.”
Cô thở phì phò, bàn tay nắm chặt lấy quần áo.
“Hừ…” Hạ Ngôn nở một nụ cười sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Tích Niên chống đỡ cơ thể ngồi dậy, sau đó mặc vào trang phục hầu gái mà anh chuẩn bị cho mình.

Bộ quần áo này cũng không khác là bao so với bộ ngày hôm qua.

Nhưng thiết kế bả vai không còn là kiểu hở vai tao nhã, mà là kiểu dây đeo bằng ren thắt sau cổ.
Bên hông cũng không phải là thắt lưng bản rộng được nạm kim cương lộng lẫy, mà là dây buộc kiểu thắt nút làm người ta nảy sinh những suy nghĩ miên man.

Dường như chỉ cần kéo dây một cái thì đã có thể để lộ ra tất cả da thịt bên trong.
Chiếc váy rất ngắn và bồng bềnh giống hệt với chiếc ngày hôm qua.
Bộ trang phục hầu gái gợi cảm cộng thêm tạp dề nhỏ màu trắng.

Cô còn chưa kịp sửa sang lại đầu tóc, xõa tóc đi xuống dưới lầu.

Lúc này trong đôi giày cao gót đeo trên chân có vẻ mỏng manh yếu ớt, như thể chỉ đi thêm mấy bước sẽ bị gãy vậy.
Thật sự là vì nơi mềm mại còn chưa khôi phục được nguyên khí, cho nên mới mềm mại muốn đòi mạng, giống như lúc nào cũng có thể ngã rạp trên đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận