Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


Tích Niên rưng rưng nước mắt, tri kỷ mà! Cô cuối cùng cũng tìm được người tri kỷ trong việc nấu nướng rồi, nếu tính cách của Lam Tử Kiên không phải quái dị như vậy thì cô chắc chắn sẽ bằng lòng kết bạn với anh ta.
Cứ như vậy…
Mấy ngày nay, Tích Niên cuối cùng cũng tìm được việc nên làm rồi, nấu một ngày ba bữa cho Lam Tử Kiên, cô càng nấu thì càng cảm thấy tự tin.

Tuy nhiên, cô cũng không quên chuyện Hạ Ngôn đã giao cho cô đi làm.
Cho dù đã ba ngày trôi qua, hôm nay là ngày cuối cùng, cô vẫn đi theo Lam Tử Kiên đến công ty như trước.

Đây là một cơ hội tốt, nhưng thậm chí đến việc đi vệ sinh cũng không thể rời khỏi bên cạnh Lam Tử Kiên, cô còn có cách gì chứ?
“Tổng giám đốc Lam, đã đến giờ họp rồi.

Bộ phận cấp cao đang đợi ngài ở trong phòng họp.” Thư ký ở bên ngoài cung kính nói, phải nói rằng mấy ngày nay Tích Niên gần như đã cướp đi công việc của thư ký này, thật khiến người ta căm ghét.
Lam Tử Kiên đứng dậy, chuẩn bị đi về phía phòng họp.
Cơ hội tốt! Tích Niên hai mắt sáng lên: “Ôi ôi… Ôi chu choa, ôi ôi ôi…” Cô ôm bụng ngã xuống bàn bên cạnh.
Anh ta quay lại nhìn: “Sao vậy?”
Tích Niên ôm bụng đau đớn nói: “Không có gì, có lẽ là cái đó sắp đến cho nên đau bụng kinh.”
“Vậy à?”

“Ừm, chủ nhân, cho tôi nghỉ ngơi chút đi, vừa hay anh phải đi họp, tôi sẽ không đi nghe lén bí mật thương mại của mọi người đâu.” Tích Niên đáng thương nói.
“Vậy cô ở đây tự nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, Lam Tử Kiên đi ra ngoài.
Ông trời cũng giúp tôi, không ngờ hôm nay anh ta lại dễ nói chuyện như vậy, sau khi khẳng định Lam Tử Kiên đã đi ra ngoài, vào khoảnh khắc không nghe thấy tiếng bước chân thì cô đầy máu hồi sinh đứng dậy.

Cô từ trong túi lấy ra đôi găng tay đã chuẩn bị từ sớm, sau đó nhanh chóng lật xem các tài liệu trên bàn.
Không có! Không có!
Ánh mắt của cô rơi vào vị trí ngăn kéo, đưa tay kéo ngăn kéo ra, chết tiệt, nó đã bị khóa! Nhưng đây có vẻ không phải là khóa điện tử…
Cô tháo chiếc kẹp tóc trên đầu ra rồi cẩn thận chọc vào lỗ khóa.

Mặc dù cô phàn nàn Hạ Ngôn bắt cô đi làm chuyện mà một tên trộm nên làm, nhưng điều không thể thay đổi là với tư cách một thợ săn, kể từ khoảnh khắc quyết định lấy bằng cấp thợ săn thì cô đã phải học loại chuyện trộm cắp này.
Thợ săn mà, chính là làm những việc mà rất nhiều người không thể làm được, bao gồm cả việc trộm cắp.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì cô đã mở được ngăn kéo, kéo ngăn kéo ra, trong đó có rất nhiều tài liệu, cô nhanh chóng kiểm tra và đã tìm thấy rồi…!
Sau khi tìm thấy tài liệu, Tích Niên nhanh chóng mở máy tính xách tay lên, dùng camera chụp nội dung tài liệu, sau đó gửi vào hộp mail của Hạ Ngôn.
Cũng may mấy ngày qua, cô có chú ý Lam Tử Kiên nhập mật khẩu gì khi sử dụng máy tính, vì vậy đúng là dễ như ăn bánh.
Sau khi tắt máy tính và trả mọi thứ trở lại chỗ cũ thì cô tháo găng tay ra.

Mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với Lam Tử Kiên khi ăn cắp bản tài liệu này, ôi… Lam Tử Kiên ơi là Lam Tử Kiên, nếu muốn trách thì anh hãy trách Hạ Ngôn đi, mưu kế của người đàn ông đó đúng là quá nhiều rồi.

Ai bảo anh bỗng dưng lên tiếng muốn trao đổi hầu gái với anh ta chứ…! Lần này tốt rồi, ngay cả khi là bưng đá lên đập vào chân mình thì cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Không bao lâu sau.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân đang đi về phía phòng làm việc.
Tích Niên lập tức nằm sấp xuống đất, thời hạn ba ngày đã đến, nhiệm vụ Hạ Ngôn giao cho cũng đã hoàn thành, tuy có thể rời đi rồi nhưng diễn kịch cũng phải diễn cho nốt.
Lặng lẽ chờ đợi…
Vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Tích Niên đưa tay ôm bụng: “Ôi… Ôi chu choa…”
Lam Tử Kiên đứng ở cửa, nhìn cô đang không ngừng rên rỉ, anh ta bước tới và cúi đầu xuống nhìn cô: “Còn đau à?”
“Một chút chút, một chút chút.” Cô hai tay nắm lấy tấm thảm, làm ra vẻ mặt đau đớn.

Lam Tử Kiên ngồi xổm xuống, nghiêng người nhìn cô: “Đứng dậy.”
“Tôi thử xem.” Tích Niên chống người lên, khi chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt của cô đã bị thứ gì đó ở trên cổ của Lam Tử Kiên thu hút, có thứ gì đó thoắt ẩn thoắt hiện ở dưới cổ anh ta, là dây chuyền sao?
Hình như mặt dây chuyền hơi giống một chiếc chìa khóa.
Tích Niên đưa tay ra: “Có thể kéo tôi được không?”
Lam Tử Kiên đưa tay ra: “Bé cưng, hôm nay cô đúng là chủ động đấy.”
Khi bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên bàn tay to lớn của anh ta, Tích Niên khẽ nheo mắt lại, đột nhiên dùng lực kéo anh ta xuống, mặt dây chuyền giấu trong áo lập tức lộ ra ngoài.
Một chiếc chìa khóa màu đồng treo trên một sợi dây chuyền màu bạc, trên mặt của chiếc chìa khóa có khảm một viên đá quý màu trà trông rất cổ xưa.
Là… Là… Chiếc chìa khóa mà Đoan Nguyệt cho cô xem, thứ mà Đoan Nguyệt muốn cô lấy trộm lại ở trên người của Lam Tử Kiên? Tích Niên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đó.

Không sai, không sai, chính là chiếc chìa khóa này.
Mặc dù Lam Tử Kiên nghiêng người về phía trước nhưng không vì vậy mà ngã xuống, thay vào đó anh ta đã kéo cô dậy, ôm vào lòng: “Bé cưng, cô là muốn tôi nằm xuống với cô sao?”
Đôi mắt của Tích Niên vẫn đang dán chặt vào sợi dây chuyền trên cổ anh ta, cô hoàn toàn nghe không rõ anh ta nói gì, chỉ gật đầu.
Khóe miệng của Lam Tử Kiên cong lên: “Chúng ta có thể đi lên giường để làm chuyện này chứ không phải là ở đây.” Anh ta ghé sát vào tai cô và khẽ thì thầm.
Từng chữ một cũng khiến cơ thể người ta tê dại.
Cố Tích Niên lúc này mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Không không không, anh hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi.

Tôi chỉ là nhất thời mất thăng bằng mà thôi.”
“Tiếc thật…” Lam Tử Kiên nói, đôi mắt như vầng trăng nhìn chằm chằm vào Tích Niên, khóe miệng nở ra một nụ cười.
Tích Niên lập tức dùng tay ôm lấy cơ thể của mình: “Ha ha, anh đói rồi nhỉ, tôi đi nấu cơm cho anh ăn.”
Vừa mới nói xong.

‘Reng reng reng…’
‘Reng reng reng’
Chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra, Hạ Ngôn? Tại sao lại gọi vào lúc này? Cô cau mày lại, liếc nhìn Lam Tử Kiên qua khóe mắt, rốt cuộc trả lời hay không trả lời?
‘Reng reng reng’ Tiếng chuông điện thoại vang lên vội vã, khiến cho lòng cô rối bời, cô cau mày lại, cái tên chết tiệt này, khi nào không gọi mà lại gọi vào lúc này.
Phải làm sao mới được đây?
Thôi kệ, cúp máy.
“Tại sao không trả lời? Đó không phải do Tổng giám đốc Hạ gọi đến sao?” Trong mắt của Lam Tử Kiên lóe lên một tia sắc thái.
Tích Niên cười: “Không sao cả, hiện giờ đang ở cùng với chủ nhân khác, còn chủ nhân cũ thì có thể nói chuyện sau khi có thời gian.”
“Tính thời gian thì cũng đã ba ngày rồi, anh ta chắc hẳn là gọi đến bảo cô quay về đúng không.

Thời gian trao đổi cũng kết thúc rồi.

Nói ra thì tôi vẫn là rất không nỡ rời xa cô đấy.” Lam Tử Kiên cúi người xuống, dùng một tay nâng cằm của Tích Niên lên, quan sát cẩn thận khuôn mặt nhỏ đó của Tích Niên từ trên xuống dưới.
Lần này, cô không có phản kháng, mà cực kỳ nghiêm túc nói: “Bởi vì chuyện này nên tôi cũng có một chuyện rất nghiêm túc muốn bàn bạc cùng anh.”
“Chuyện gì?” Lam Tử Kiên nói khi nghe thấy vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận