Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


Bên ngoài phòng riêng, Hạ Ngôn và Hồng Anh đã ở trong đó, Tích Niên một mình chần chừ ở bên ngoài, tài liệu hiện giờ chắc chắn đang ở trên tay Hồng Anh.
Nếu muốn hung hăng chơi Triệu Khiết Vũ một lần thì cô phải lấy cắp được tài liệu trước! Nhưng nếu chỉ có một mình Hồng Anh thì dễ giải quyết, nhưng lại có thêm Hạ Ngôn! Cái tên này không phải kẻ khó giải quyết thông thường!
Dùng cách gì để lừa anh đi chỗ khác trước đây?
Chần chừ hồi lâu, Tích Niên ôm trán lại hao tâm tổn trí.
Trên hành lang có một người phục vụ đang bưng một ly nước trái cây bước tới, hẳn là muốn mang cho phòng riêng bên cạnh, và trong lúc này, cô nảy ra một suy nghĩ.

Nghiêng người chặn lấy người phục vụ: “Đưa ly nước trái cây này cho tôi trước đi.”
“Ơ? Nhưng đây là của vị khách ở phòng riêng phía trước.” Người phục vụ nói.
Cô cũng không muốn làm kẻ ngang ngược, nhưng không còn cách nào khác, làm việc phải phân biệt nặng nhẹ và có gấp hay không, đôi lúc cũng có rất nhiều bất lực, chỉ đành cáo mượn oai hùm một lần: “Cậu không phải không biết người ngồi bên trong là ai chứ? Tôi nghĩ tất cả những người trong nhà hàng các cậu cũng không muốn đắc tội với anh ta, bây giờ anh ta đang khát và muốn uống nước trái cây, tôi lấy ly nước trái cây này của cậu, nói không chừng khách sạn còn phải ghi công lao cho cậu!”
Người phục vụ hoảng sợ bởi câu nói này của Tích Niên, mặc dù cậu ta không biết người ngồi ở bên trong là thánh thần phương nào, nhưng người ta cũng đã nói như vậy rồi thì cậu ta đâu còn dám đắc tội, không phải chỉ là một ly nước trái cây thôi sao, đi ép thêm một ly nữa là được rồi, cậu ta vội vàng đưa nước trái cây trong tay ra: “Cô ơi, cô lấy trước đi, cầm lấy.”
“Được, cám ơn.”
Sau khi cầm lấy nước trái cây, người phục vụ quay đầu đi về phía bên kia của hành lang, còn Tích Niên thì cầm nước trái cây gõ cửa đi vào.

Tích Niên vừa uống nước trái cây vừa đi vào, cô uống một cách nhàn nhã, thậm chí đến những bước đi cũng ung dung thoải mái.
Đôi mắt của Hạ Ngôn vẫn lạnh lùng, lạnh như băng nhìn cô.
Hồng Anh cau chặt mày: “Cố Tích Niên, cô làm gì vậy? Uống nước đi vào, không phải cô cùng Diệp Thanh ở bên ngoài chờ Tổng giám đốc Triệu sao?”
“Tôi khát nên qua đây trước, Tổng giám đốc Hạ, nước trái cây này khá ngon, anh có muốn thử không?” Tích Niên nhanh chân bước đến, khi thấy sắp đến bên cạnh Hạ Ngôn thì làm một phen chân trái vấp vào chân phải, cơ thể mất đi trọng tâm cân bằng, cả người ngã xuống người Hạ Ngôn.
“Này!” Hồng Anh căng thẳng hét lên, muốn đến đỡ lấy Tích Niên.
Nhưng vẫn là chậm một bước, nước trái cây trong tay cô ngay lập tức đổ hết lên người Hạ Ngôn, tay của Tích Niên nhanh chóng tìm được một chỗ dựa, hai tay chống lên bàn đứng dậy, nhìn Hạ Ngôn bị nước trái cây đổ đầy người, cô nhanh chóng lấy khăn giấy ở bên cạnh để lau người cho anh: “Ôi, Tổng giám đốc Hạ, thật xin lỗi, tôi một phút đứng không vững.”
“Cố Tích Niên, cô làm gì vậy? Thời khắc then chốt mà cô làm hỏng việc gì đấy! Cô có biết hôm nay đến đây làm gì không? Cô đổ nước trái cây đầy người Tổng giám đốc là muốn gây rối sao?” Hồng Anh tức giận mắng.
Tay của Tích Niên không ngừng lau nước trái cây trên người Hạ Ngôn, cô ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ vô tội: “Tổng giám đốc, hay là anh tìm một chỗ để thay đồ đi.

Tôi thực sự không cố ý.”
Hạ Ngôn lạnh lùng nắm lấy cái tay đang lau quần áo của cô: “Không cố ý à?” Trong mắt hiện lên sự chất vấn.
Cô vội gật đầu: “Làm sao tôi có thể cố ý gây rối vào lúc này chứ, tôi thực sự không nghĩ như vậy mà, thực sự không cố ý.

Anh xem Tổng giám đốc Triệu hiện vẫn chưa đến, anh đi thay đồ trước đi.

Lát hồi Tổng giám đốc Triệu đến, chúng tôi sẽ ở cùng với bà ta, để bà ta đợi một chút.”
Lúc này, Hồng Anh cũng ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy ra lau người cho Hạ Ngôn: “Tổng giám đốc, ngài thấy phải làm sao? Ngài về thay quần áo? Hay là?”
“Cởi áo khoác ra là được rồi.

Còn thay cái gì!” Hạ Ngôn bình thản nói.
Tích Niên trong lòng hồi hộp, lúc này mới phát hiện mình đã đổ hết lên áo khoác của anh! Cởi áo ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cũng hoàn toàn ổn! Chết tiệt, khó khăn lắm mới đi đến bước này, làm sao cũng không thể bỏ qua như vậy! Nhân lúc sự chú ý của Hạ Ngôn đang ở trên người Hồng Anh.
Cô đảo mắt gian xảo, lặng lẽ quay đầu đi, đột nhiên đưa tay vào móc cổ họng của mình! Cũng đã đến thời khắc then chốt rồi, ai còn quan tâm nó bẩn hay không chứ!
Móc…

Móc…
Cổ họng bị móc đến đau đớn, một cảm giác buồn nôn lờ mờ dâng trào giữa dạ dày và cổ họng, đôi mắt trở nên đỏ hoe vì cảm giác khó chịu này, thậm chí đến nước mắt cũng sắp trào ra khỏi hốc mắt.

Không thể chịu nổi nữa!
Cô lập tức rút tay ra, quay đầu lại: “Ọe…” Cô nôn hết toàn bộ nước trái cây vừa uống ra, hơn nữa cô vốn đang ngồi xổm nên nôn thẳng hết lên quần của Hạ Ngôn.
Nước mắt trào ra và nước trái cây nôn ra, cùng chảy xuống quần của anh.
“Á!” Hồng Anh sợ hãi đứng dậy.
Vùi đầu xuống, khóe miệng của Tích Niên nhếch lên một nụ cười nham hiểm, nước mắt trong hốc mắt như thể tăng thêm vẻ hắc ám của cô lúc này, hừ! Cô không tin Hạ Ngôn còn muốn cởi quần ra ngay tại đây, mặc quần lót cùng Triệu Khiết Vũ bàn chuyện hợp đồng.

Mọi sự gian xảo nham hiểm trong mắt đã trở thành vẻ vô tội vào khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên: “Xin, xin lỗi.”
Đôi mắt xanh liếc nhìn cô, anh đứng dậy: “Về thay đồ trước.” Cái gì cũng không có, cái gì cũng không hỏi, chỉ bước thẳng ra khỏi cửa khách sạn.
Hồng Anh vội đứng dậy: “Tổng giám đốc, vậy, vậy tôi thì sao? Ở lại đợi Tổng giám đốc Triệu sao?”
Tích Niên mau chóng bước tới: “Tổng giám đốc, chị Hồng Anh, xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, tôi ở lại đợi Tổng giám đốc Triệu, chuyện nhận lỗi và xin lỗi cũng để tôi làm cho.”
Anh quay lại liếc nhìn Tích Niên: “Cô ở lại?”
“Ừm, tôi chắc chắn sẽ không mắc sai lầm nữa.” Dứt lời, Tích Niên cúi đầu xuống, đi đến bên cạnh Hồng Anh và nói nhỏ: “Chị Hồng Anh, tôi thực sự không cố ý.


Cô xem hiện giờ Tổng giám đốc có chút không vui, tôi thực sự không dám đi theo, lần này làm phiền cô.”
Hồng Anh trừng mắt nhìn Tích Niên: “Cô cũng có lúc cầu xin tôi à.”
“Chị Hồng Anh, làm ơn.”
“Hì.” Hồng Anh nhỏ giọng cười rồi nói với Hạ Ngôn: “Tổng giám đốc, tôi cùng ngài đi thay đồ đi, tin rằng Cố Tích Niên sẽ không mắc sai lầm nữa.”
Hạ Ngôn đã ra khỏi phòng riêng.
Tích Niên nhìn bóng lưng của anh, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Chị Hồng Anh, cám ơn, sau này tôi chắc chắn sẽ báo đáp ân tình này của cô.”
“Cô nhớ là được rồi.”
“Đúng rồi, hợp đồng đâu? Lát hồi Tổng giám đốc Triệu đến, tôi sẽ cho bà ta xem bản hợp đồng trước, kẻo Tổng giám đốc Triệu mất kiên nhẫn.”
“Cầm lấy, đừng gây rối đấy, tiện thể bảo người phục vụ đến dọn dẹp phòng riêng.” Hồng Anh ném túi công văn cho Tích Niên, lúc này mới quay đầu rời đi.
“Được.” Tích Niên ôm chặt túi công văn, sau khi Hồng Anh rời đi thì khóe miệng của cô nhếch lên vẻ gian xảo.
Hì hì…
Cầm lấy túi công văn, Tích Niên nhanh chóng đến văn phòng của khách sạn trước, cô đây vô cùng vội vàng, chỉnh sửa lại bản tài liệu này thật tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận