“Tổng giám đốc, có một cô gái nói rằng muốn mời ngài uống rượu với nhau.”
“Rượu gì?”
“Rượu vang đỏ.”
Trong mắt của Hạ Ngôn lóe lên một biểu cảm, anh dường như đã biết được cô gái mà thư ký nói là ai rồi.
Suy nghĩ một hồi thì nói với thư ký: “Cô ta đang ở đâu?”
“Cô gái đó đang đợi ngài ở Izakaya chỗ cũ.”
“Tôi biết rồi.” Anh xua tay, nhìn thời gian rồi đứng dậy rời khỏi công ty.
Chỗ cũ là một nơi Hạ Ngôn thường đến, đây là một Izakaya cổ điển, không có sự ầm ĩ của quán bar, chỉ có sự lịch sự tao nhã của việc nếm rượu.
Những người đến đây không yêu cầu mua say, chỉ muốn uống một phen thoải mái, chỉ muốn được nếm thử vô số loại rượu ngon trong đời người, nơi đây ngập tràn sự nhàn nhã thư thái, đây là thiên đường của biết bao người yêu rượu.
Không có sự cao quý nghèo hèn về thân phận, chỉ có tình yêu nhiều ít với rượu.
Hạ Ngôn đã nhanh chóng đến nơi này, ánh đèn màu cam vàng giống như mặt trời chiều chiếu sáng mọi ngóc ngách ở nơi này, và trong một góc ở quán rượu…
Một người phụ nữ ngồi ở đó, dùng những cái ly đế cao dựng lên một tòa tháp rượu, và được dựng lên rất cao, rất bắt mắt.
Cô ta có mái tóc đen thẳng, để một hàng mái ngang dày ở trước trán, đôi mắt to, sống mũi cao thẳng, một đôi môi xinh đẹp, có thêm một tia trầm ngâm.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đen, trông thật gợi cảm mà tràn ngập loại khí thế khác.
“Hi, Hạ Ngôn!” Đầu của cô ta đột nhiên ló ra từ đằng sau tòa tháp ly.
Anh đã đứng ở bên cạnh bàn, nhìn tòa tháp rượu cao ngất đó: “Cô đang làm gì vậy? Chuẩn bị uống từ trên xuống dưới sao?”
Cô ta cười: “Tôi nhớ loại tháp cao được dựng bằng ly đế cao này thường được nhìn thấy trong các bữa tiệc, cũng không biết người ta chất lên đó bằng cách nào, cho nên tôi đã muốn thử lâu rồi.”
Anh bình thản ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá, châm lên: “Tại sao đột nhiên hẹn tôi đến đây.”
“Do nhàm chán.”
“Nhàm chán thì uống rượu sao? Cô đúng là rất nhàm chán đấy.” Anh nhả ra một làn khói.
Cô gái trẻ phồng má lên: “Có Tổng giám đốc Hạ ở đây thì không nhàm chán nữa! Chúng ta có thể không say không về.
Không biết liệu anh có tiếp đến cùng hay không?”
“Ha…” Anh cười lạnh lùng.
Cô gái trẻ đứng dậy, giẫm lên trên ghế, mở chai rượu vang đỏ ra, trực tiếp rót rượu vang đỏ từ trên xuống dưới, rượu vang đỏ trong suốt long lanh từ chiếc ly ở nơi cao nhất chảy ồ ạt xuống dưới.
Chất lỏng màu tím đỏ chảy xuống dưới, màu sắc quyến rũ càng thêm rực rỡ dưới ánh đèn chiếu rọi, nó chảy tí tách xuống ly pha lê, rực rỡ giống như đài phun nước vậy.
Nhìn chất lỏng đó chảy xuống từng chút một, chắc chắn đã khiến họ trở thành điểm sáng lớn nhất của Izakaya này, mỗi một giọt rượu vang đỏ nhỏ xuống cũng giống như nhỏ vào trong lòng người vậy…
Cô ta đã biến Izakaya tầm thường này trở nên khiến người ta có thêm một chút mong đợi, khiến nơi này trở thành như một bữa tiệc vậy, nếu thêm chút âm nhạc thì đoán chừng có thể làm cho nơi này càng thêm rung động lòng người!
Không biết là do tư thế cầm rượu của cô gái trẻ tốt hay là do điều gì khác, không một giọt rượu nào rơi ra từ trong chiếc ly đế cao, tất cả đều nằm trong cái ly mà không hề tràn ra ngoài.
Một chai rượu vang đỏ đã nhanh chóng hết sạch, cô ta không chút do dự lập tức mở một chai khác.
Tiếp tục rót xuống dưới, như thể muốn kéo dài tuổi thọ của rượu vang đỏ, đổ hết số rượu vang đỏ vô tận này ở đây, vừa hay ứng với câu nói mà cô ta ban đầu đã nói, hôm nay không say không về.
Khi rượu vang đỏ được rót đến tầng thứ hai và chưa rót hết tầng cuối cùng…
Điện thoại của Hạ Ngôn vang lên.
Cô gái trẻ ngừng động tác rót rượu, ngay lập tức từ trên chiếc ghế nhảy xuống, cầm lấy rượu vang đỏ vẫn chưa rót xong, nhìn anh: “Điện thoại của anh đang kêu kìa.”
Anh đã lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại và trả lời điện thoại không có bất kỳ biểu cảm gì: “Chuyện gì, nói đi.”
“Hạ Ngôn, tôi có chuyện tìm anh.
Muốn nói một số chuyện với anh, anh đang ở đâu?”
“Đường số 10, Izakaya.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
“Đường số 10? Tình cờ tôi đang ở gần đó, anh có bận không? Nếu không bận thì tôi bây giờ sẽ qua tìm anh.”
“Tùy.”
Sau vài câu đơn giản thì cúp máy.
Người phụ nữ ngồi đối diện Hạ Ngôn, một tay cầm chai rượu vang đỏ, một tay ôm má, uể oải nói: “Chao ôi, xem ra Tổng giám đốc Hạ rất bận rộn nhỉ! Tôi khó khăn lắm mới hẹn được, mà kết quả lại bị người khác cướp đi, tôi thật đáng thương mà.”
“Cô có thể tiếp tục ngồi ở đây.” Anh lạnh lùng nói.
“Đàn ông hay phụ nữ thế?”
“Phụ nữ.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh thì sắc mặt của cô gái trẻ lập tức thay đổi, trở nên có vẻ hơi buồn chán, lắc đầu: “Thôi đi thôi đi, tôi không thích chia sẻ một người đàn ông với người phụ nữ khác.”
Dứt lời, cô ta lặng lẽ vùi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên mép bàn.
Đôi mắt xanh lạnh lùng vô cùng, nhưng chỉ là khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng mà thôi, chứ không hề trách cứ cô gái trẻ nói năng lỗ mãng, nếu đây đổi thành người khác thì không biết đã chết trăm ngàn lần từ lâu rồi, cũng không biết nên nói cô gái trẻ này là may mắn? Hay là có chút đặc biệt nhỉ?
Cô gái trẻ đứng dậy, tiếc nuối liếc nhìn Hạ Ngôn: “Ôi, rượu đêm nay thì say đêm nay, xem ra hôm nay tôi chỉ có thể tự uống tự say thôi.”
Cô gái trẻ vẫy tay với một tia bất lực và tiếc nuối, cầm lấy nửa chai rượu vẫn chưa rót hết đi ra ngoài.
“Không tiễn.” Anh bình thản nói.
“Tổng giám đốc Hạ đúng là nhẫn tâm mà.” Cô ta ngoái đầu nhìn lại và mỉm cười, chỉ để lại một nụ cười khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, sau đó thì biến mất trong Izakaya này.
Nụ cười đó của cô ta, tựa như kinh hồng, không biết có bao nhiêu người điên đảo thần hồn vì nụ cười tiếc nuối đó khi cô ta rời đi, xinh đẹp và quyến rũ biết bao, có lẽ người phụ nữ đã thể hiện ra một loại dáng vẻ khác vào khoảnh khắc đó!
Cô gái trẻ thảnh thơi đi ra ngoài, bước chân nói như thế nào cũng có phần lộn xộn, thỉnh thoảng nghiêng người lắc lư chao đảo, giống như một người say rượu vậy.
Cùng lúc đó, chiếc taxi của Cố Tích Niên đã đến cửa.
Cô tình cờ đi ngang qua cô gái trẻ, nhìn cô gái trẻ từ cửa sổ xe, một cái thoáng qua, cứ cảm thấy dường như có chút quen thuộc? Cô cau mày, sau khi xuống xe, cô lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa đó…
Duyên dáng thướt tha, ít nhiều có chút cảm giác yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, thân hình như rắn nước đó lắc đến vừa thong thả lại nhàn nhã, tại sao cảm thấy có chút quen mắt nhỉ? Chẳng lẽ từng gặp qua sao?
Cô chỉ nhìn chằm chằm vài cái, sau đó thì dời sự chú ý đi, nếu nhìn nhiều thì người ta sẽ tưởng rằng cô là đồng tính, cứ nhìn chằm chằm vào cô gái nhà người ta!
Cô nhanh chân bước vào Izakaya.
Chỗ này khá đặc sắc, tại sao anh lại đến nơi này? Uống rượu và nếm rượu sao? Còn có loại nhàn nhã giản dị này sao? Trong khi đang định tìm vị trí của Hạ Ngôn thì cô đã bị tòa tháp ly được xếp cao ở trong góc thu hút.
Nhìn xuống dọc theo tòa tháp ly đó thì tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ngôn, là anh? Chẳng lẽ là do anh xếp lên sao? Cô nhanh chân bước tới: “Anh cũng rất nhàn nhã rảnh rỗi đấy!”
“Cô đến nhanh thật.
Là nóng lòng muốn gặp tôi sao?” Anh vừa nói, bàn tay to lớn vừa không thành thật chạm vào vùng eo của cô, trêu chọc làn da của cô như một trò đùa vậy..