Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


"Thẻ ngân hàng của tôi tại sao lại bị đóng băng?" Thấy không có khả năng đi vào gặp bà ta nữa nên Tích Niên chỉ có thể hỏi bà ta thông qua điện thoại.

"Ây da, cái vấn đề này, tôi nào biết được.

Đại khái là bố cô sợ cô xài tiền bậy bạ vì vậy mới đóng băng thẻ đó.

Tích Niên à, cô cũng lập gia đình rồi, chẳng lẽ vẫn còn muốn về nhà chìa tay xin tiền sao? Cô bây giờ là mợ chủ của tổng giám đốc Hạ cơ mà! Được rồi không nói nữa, tôi phải đi họp đây."
Tút tút tút tút tút.

Điện thoại bị cúp.

Cổ Tích Niên nắm chặt điện thoại trong tay, bố không thể nào lại đóng băng thẻ ngân hàng của cô được.

Là Triệu Khiết Vũ làm, nhất định là bà ta làm, đóng băng thẻ ngân hàng của cô lại! Làm thế nào đây? Học phí là một khoản không nhỏ, thẻ bị đóng băng rồi, bây giờ căn bản trên người cô không có nhiều tiền như vậy.

Tìm Triệu Khiết Vũ khẳng định là không thể rồi, vậy cô có thể tìm ai đây?
Trên đường về nhà, cô liên tục gọi điện thoại cho Trương Tiểu Quỳ, điện thoại tắt máy.

..

Làm thế nào bây giờ.

Tiểu Quỳ từng nói muốn lén đi du lịch nước ngoài, chắc là cô ấy sẽ giấu người nhà để đi vậy nên mới không dám mở máy.


Chờ Tiểu Quỳ trở về thì đã khai giảng rồi! Bây giờ phải làm sao đây? Lẽ nào thật sự muốn cô đi tìm Hạ Ngôn xin tiền sao?
Càng nghĩ càng phiền.

..

Cơm trưa cũng không có để ăn, thấy cũng xế chiều rồi, bụng của cô đã sớm đói mà kêu ục ục.

Cô chỉ có thể hậm hực trở về nhà, trên đường vẫn còn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.

"Đi đâu đó? Sao bây giờ mới về?" Vừa vào cửa vừa vặn bị Hạ Ngôn tóm lấy.

"Ừm? Hôm nay anh không đến công ty sao?"
"Tôi hỏi cô hôm nay đi đâu!" Anh lạnh như băng hỏi cô, đôi mắt màu xanh dương sắc bén như muốn nhìn thấy cơ thể cô vậy.

Cổ Tích Niên thở dài một hơi: "Trường học.

Trường đại học vừa mới khai giảng, hôm nay tôi đi ghi danh."
"Cô vẫn còn muốn đi học?"
Cô nhấn mạnh: "Đúng vậy, không được sao?"
Hạ Ngôn bước tới: "Ngoan ngoãn ở nhà, làm mợ chủ của Hạ Ngôn không tốt sao? Cứ nhất định phải đi học? Là định tiếp tục đi làm hoa khôi thanh xuân của cô, quyến rũ đàn ông sao? Hử?"
"Anh...!Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói mình là hoa khôi thanh xuân gì đó cả.

Tôi chỉ là muốn học tập mà thôi."
"Cô mà lại muốn học tập ư?" Anh không thể tưởng tượng nổi nhìn người phụ nữ trước mắt, giả vờ thuần khiết, không phải là vì muốn thu hút ánh mắt của đàn ông hay sao.


Một người phụ nữ như thế, tâm tự như vậy mà sẽ học hành cẩn thận sao?
"Cái đó...!Tôi.

." Tích Niên định nói có chuyện xin anh nhưng vẫn chưa mở miệng nói ra.

Hạ Ngôn cắt đứt lời cô: "Chuyện cô muốn đi học để sau này hãy nói.

Đã xế chiều rồi, buổi tối có một bữa tiệc quan trọng cần phải tham gia.

Cô đi thay quần áo trước rồi đi cùng tôi."
"Tôi cũng phải tham gia bữa tiệc sao?" Cô chỉ vào mình.

"Cô là vợ tôi, sẽ thường xuyên cùng tôi tham gia các buổi yến tiệc.

Cô nên làm quen với những điều này." Anh lãnh đạm nói, đôi mắt màu xanh dương không mang theo bất kỳ cảm tình nào.

"Ồ, được rồi.

Tôi biết rồi." Cô gật đầu một cái.

Haiz, xem ra chuyện học phí vẫn là chờ bữa tiệc xong rồi hãy nói vậy.

..

Cô được cô người làm dẫn lên lầu, lễ phụ dạ hội đã sớm được chuẩn bị xong.

Bằng nhằng rất lâu, trang điểm làm tóc, mất một giờ đồng hồ cô mới xuống lầu.

Lúc này, Hạ Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách đọc báo.

"Tôi thay đồ xong rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận