Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


"Vậy Tích Niên, cô muốn chơi cái gì?" Cung Nhược hàn xấu xa xích lại gần Cổ Tích Niên, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ chân thật của người phụ nữ này, cô còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh.

Khi cơ thể của Cung Nhược Hàn sắp dính sát lên người Tích Niên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá và còn cả mùi rượu vang nồng nặc từ trên người anh ta.

Cô lập tức đứng lên, lùi về sau một bước: "Tôi xin lỗi, tôi không muốn chơi gì cả."
"Cô không chơi thì không được rời khỏi nơi này.

Nếu như cô ở lại chơi vài ván cho vui thì nói không chừng Ngôn sẽ cho cô đi đó."Gương mặt anh ta vẫn nở nụ cười xấu xa.

"Được, tôi chơi." Cô cũng không muốn ở đây quá lâu, nhanh chóng chơi xong ván cuối cùng rồi đi.

Hình như người đàn ông có nụ cười xấu xa này cũng không dễ đụng vào.

Quế Hoa chuyển động con người, cũng sốc tinh thần lên.

Lần này cô ta phải trả mối thù vừa nãy: "Được rồi, như vậy đi, chúng ta chơi trò đơn giản nhất và cũng là công bằng nhất, đánh cược.


Ai cược thua thì phải cởi sạch quần áo, đi ra bên ngoài chạy một vòng."
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng nhanh chóng lạnh đến cực điểm.

Tích Niên cũng sững sờ, tiền đánh cược này thật sự quá lớn rồi, cởi sạch quần áo, trần truồng chạy bên ngoài?
Quế Hoa nhìn sang Hạ Ngôn: "Anh Hạ Ngôn, được không ạ?"
"Ha, đương nhiên là được.

Trò chơi này khá hay đấy, chúng ta chơi đi." Hạ Ngôn mỉm cười nói.

Hạ Ngôn đáng chết, dù sao cô cũng là vợ của anh mà! Nếu như thật sự cởi sạch đồ chạy ra ngoài...!Tích Niên không dám nghĩ tiếp nữa.

Chần chừ một lúc lâu.

Quế Hoa kiêu ngạo nói: "Thưa cô, nếu như cô không dám chơi thì cứ tự tát mình mấy cái để tạ tội.

Chúng tôi coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Tích Niên càng nhíu mày chặt hơn, bất lực thở dài: "Không cần, tôi chơi."
Cung Nhược Hàn vừa nãy còn thản nhiên khuấy vũng nước đục, nghe thấy vậy thì khoé môi cũng nhếch lên.

Haiz...!Ban đầu anh ta cũng chỉ muốn chơi đùa để giải tỏa sự căng thẳng giữa cô nhóc này và Hàn mà thôi.

Không ngờ chơi lớn rồi! Lúc này...!Mẹ nó thật sự chơi lớn rồi!
Tích Niên lên tiếng trước: "Nếu như là đánh cược, vậy cược cái gì đây?"
"Cược cái gì cũng được, cô nói đi" Quế Hoa đứng lên, hai tay ôm trước ngực, hùng dũng hiên ngang nhìn Cố Tích Niên.

"Được, tôi thích một ván phân thắng thua, được không?"
"Được! Một ván thì một ván! Cô thắng tôi sẽ cởi sạch đồ, tôi thắng cô cũng đừng chơi xấu nha."
Tích Niên khẽ mỉm cười, đôi mắt như dòng nước trong vắt, mang theo sự thanh nhã và điềm đạm.


Mặc dù tiền cược rất lớn, nhưng khi nhận thách đầu thì cô cũng không hề sợ hãi chút nào.

Khoé môi cô cong lên, nở nụ cười khiêm tốn: "Cô Quế Hoa, tôi cược cũng đơn giản lắm.

Cô thử đoán xem trên tai tôi có bao nhiêu lỗ đeo khuyên?"
Khi cô nói muốn cược đồ vật không khỏi khiến cả phòng xôn xao, cược có mấy lỗ đeo khuyên? Điều này chẳng phải có thể dùng mắt là nhìn được ngay sao? Hơn nữa điều khiến người ta ngạc nhiên là sau khi nói ra nội dung cược này, Cố Tích Niên cũng không che tai của mình lại.

Cho nên tất cả người trong phòng đều nhìn lên tại cô, ngó nghiêng nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu lỗ.

"Hả? Cược cái này sao? Cô cũng khinh thường tôi quá rồi đó." Quế Hoa khinh miệt mỉm cười.

Tích Niên khẽ cười, vẫn không che tại mình lại.

Quế Hoa đến gần, đôi mắt nhìn chăm chú vào hai bên tai trái phải của cô.

Cô cũng giống như đa số những người phụ nữ khác, chỉ có hai lỗ đeo khuyên mà thôi.

Ngay cả Cung Nhược Hàn cũng không kìm được mà đi đến xác định số lượng lỗ trên tai.

Ừm...!Đúng là có hai lỗ.


Cô nhóc nhà họ Cố này đang làm gì vậy? Điều này chẳng phải khẳng định cô tự tìm đến cửa thua rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn cởi sạch đồ rồi chạy ra ngoài vài vòng?"
"Cô có hai lỗ đeo khuyên." Quế Hoa trả lời sau khi đã xác định mấy lần.

"Cô chắc không?"
"Chắc chắn."
Cố Tích Niên cười, cầm lấy túi của mình, bởi vì cô đi thẳng từ trường đến đây cho nên mang theo rất nhiều đồ.

Cô tìm kiếm ở trong túi, lấy ra một cuộn chỉ may đồ, sau đó gỡ kim trên cuộn chỉ ra.

Mọi người đều không hiểu mà nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng cô vẫn bình tĩnh, một tay cầm kim một tay khẽ vân vê vành tai trái của mình.

Sau đó bỗng nhiên chỉ thấy cây kim đâm thẳng đến.

Một nhát đâm xuyên qua vành tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận