Chương 1012
Mở tài liệu ra.
Trước đây Thân Nhã có tìm hiểu qua về dự án này, nên hiện tại tiếp xúc cũng không cảm thấy xa lạ.
Yếu điểm, trọng điểm, những điểm nên đưa ra, cô liệt kê từng cái một, trật tự rõ ràng, lành mạch, ngắn gọn.
Công ra công, tư ra tư.
Cô là người công tư rõ ràng, không thể để hai thứ đó dây dưa với nhau được.
Cô còn phải kiếm tiền, còn cần sự nghiệp, không cần vì một cuộc hôn nhân sai lầm mà hủy hoại tiền đồ của mình.
Cô hai mươi bảy tuổi, không còn là thiếu nữ mười tám bốc đồng nông nổi nữa.
Dù là suy nghĩ hay hành động cũng đều đã trưởng thành hơn.
Trần Vu Nhất chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Thân Nhã khi làm việc, đây là lần đầu tiên.
Khi cô làm việc, thái độ nghiêm túc, chín chắn, lưu loát, dứt khoát, tự tin.
Đôi mắt Trần Vu Nhất nheo lại, nhìn cô chăm chú, suy nghĩ có chút dao động.
So với trước khi ly hôn, cô như hai người khác nhau.
Thân Nhã nhíu mày, nâng tay lên đặt trên bàn, gõ từng tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, ký tên đi.”
Trần Vu Nhất cầm lấy bút, động tác rất nhanh, vài ba nét đã ký xong, duỗi tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Thân Nhã vẫn không ngước mắt lên.
Cô cúi đầu lo thu xếp lại tài liệu của mình, nhét điện thoại vào túi, xoay người rời đi.
Cô đứng bên đường bắt taxi.
Trời mùa đông tháng chạp giá rét, thời tiết quá lạnh, taxi đi tới đi lui đều không còn chỗ trống.
Chiếc Bentley dừng bên đường, khuôn mặt Trần Vu Nhất ló ra ngoài cửa sổ xe: “Tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn.”
Thân Nhã làm như không nghe thấy, tiếp tục đợi xe, không bắt được, cô đổi hướng đi tới đường đối diện, đúng lúc có một chiếc taxi trống dừng lại.
Trần Vu Nhất vẫn ngồi trên chiếc Bentley màu đen, nhìn xe taxi biến mất trước mắt, anh ta nhíu mày.
Quá khứ đã qua, không còn tiếp tục vương vấn, ngay cả một chút dây dưa cũng không có.
Bảy năm, cô bị tổn thương quá sâu sắc, vết thương chồng chất, vệt máu loang lổ đã rút cạn sức lực của cô.
Giống như người ta thường nói, trên đời này, không có tình yêu nào không có lý do, lúc trước dù bất chấp yêu sâu đậm đến đâu thì giờ cũng sẽ hận từng ấy!
Trở lại chung cư, hiếm khi Trần Diễm An ra dáng một người phụ nữ.
Cô ấy dọn dẹp nhà sạch sẽ khiến Thân Nhã còn tưởng cô ấy bị sốt.
Cô sợ cô ấy đói nên khi trở về còn mang cho cô ấy bát hoành thánh, mỏng vỏ, nhiều nhân, nước dùng thì rất thơm ngon.
Thân Nhã vào phòng tắm rửa, đặt túi trên sô pha, tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Diễm An quay về phía nhà tắm gọi cô.
Không thấy đáp lại, hơn nữa điện thoại vẫn không ngừng kêu, Trần Diễm An duỗi tay phải ra, nhấn nghe, khóe miệng cười tươi như hoa: “Anh Hoắc…”
Thân Nhã đi từ nhà tắm ra thì thấy Trần Diễm An cầm điện thoại trong tay, cười không khép được miệng.
Cô ngạc nhiên nhíu mày.
Vừa đi tới, Trần Diễm An đã nhét điện thoại vào tay cô rồi nháy mắt.
Thân Nhã vừa nhìn đã hiểu rồi.
“Ăn tối chưa?” Hoắc Đình Phong ôn hòa nói, nhàn nhạt bay bổng.