Chương 1019
Nhưng sau khi xem xong báo cáo kiểm tra, Trần Vu Nhất vẫn không nói gì, giữ nguyên sự im lặng.
Trong phòng rất yên ắng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng.
Lâm Nam Kiều không biết quyết định của anh ta là muốn hay không muốn…
Sau một lúc lâu im lặng, Lâm Nam Kiều nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Vu Nhất, sau đó nói: “Nếu anh nói muốn đứa bé này, em sẽ giữ lại.
Nếu không muốn thì em sẽ tới bệnh viện phá.”
Lâm Nam Kiều là một người phụ nữ thông minh, suy nghĩ và quyết định của cô ta đều dựa vào lời nói của Trần Vu Nhất.
Nhưng suy nghĩ này, cô ta cũng phải suy xét cẩn thận mới quyết định.
Nếu Trần Vu Nhất muốn đứa bé này, đương nhiên là điều tốt.
Nếu đã không cần đứa trẻ này thì dựa vào cô ta cũng không giữ lại được.
Nhưng câu này nói trước hay nói sau lại khác biệt rất lớn.
Nếu cô ta nói trước, tất nhiên Trần Vu Nhất sẽ cảm thấy áy náy với cô ta.
Cô ta thừa hiểu, Trần Vu Nhất thực chất là một người trọng tình nghĩa.
Nhưng để Trần Vu Nhất nói ra như vậy lại thành cô ta đang bám riết không buông, chỉ là trình tự không giống nhau mà thôi chứ ý nghĩa không khác nhau nhiều lắm.
Đem con cái ra trói buộc đàn ông chính là lựa chọn sai lầm nhất.
Có lẽ người đàn ông sẽ yêu thương con, nhưng kết cục dành cho người phụ nữ sẽ chỉ là sự ghét bỏ.
Nếu có thể đổi lấy được sự áy náy, yêu thương và cảm động xót xa của Trần Vu Nhất thì không cần đứa con chưa thành hình này nữa cũng được.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ta đã suy nghĩ rõ ràng và tính toán hết thảy.
Yết hầu Trần Vu Nhất chuyển động, anh ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ, bóp trán, mở lời nói: “Bây giờ vẫn chưa phải là lúc có con đâu Nam Kiều.”
Đứa bé này quả là quá bất ngờ và ngoài ý muốn, mà ngay từ đầu anh ta cũng không hề có ý định có nó.
“Em biết rồi.” Trái tim Lâm Nam Kiều vẫn thổn thức, sau đấy nói: “Tối mai anh từ công ty về nhớ đến hiệu thuốc mua giúp em thuốc phá thai, sau đấy ở bên em nhé.
Lần đầu tiên trải qua chuyện này, em hơi sợ.”
“Xin lỗi, anh sẽ ở bên em.” Cô ta chủ động, dứt khoát, không dây dưa, không khóc lóc như thế ngược lại càng khiến Trần Vu Nhất cảm thấy nghèn nghẹn và áy náy.
Anh ta biết rằng đứa con quan trọng với người phụ nữ đến nhường nào.
“Vậy tốt quá.” Cô ta mỉm cười.
Biểu cảm đó thật yêu kiều, dịu dàng như hoa sen lay động trong mưa gió, vô cùng đáng thương, yếu đuối: “Ăn cơm tối nào, toàn là món anh thích thôi đó.”
Trần Vu Nhất ôm cô ta vào lòng, dịu dàng hỏi cô muốn ăn gì, muốn thứ gì, giọng điệu và biểu cảm nhẹ nhàng như nước.
Điều mà Lâm Nam Kiều muốn chính là kết cục này…
Cô ta không hề muốn rời bỏ Trần Vu Nhất, cũng không thể để trong lòng Trần Vu Nhất dần nảy sinh cảm xúc bất mãn với cô ta.
Cho nên tóm lại, giữ được đứa con này là điều không thể, nhưng ít nhất cô ta phải đổi được chút gì từ việc đó.
Có thể là áy náy, có thể là đau lòng, hoặc có thể là về sau sẽ cho cô ta cuộc hôn nhân mà cô ta hằng mong muốn.
Trước mặt Trần Vu Nhất, Lâm Nam Kiều đã quen diễn vai yếu đuối, dịu dàng, rộng lượng của mình.
Dù bất cứ chuyện gì, cô ta cũng nghĩ cho anh ta, cẩn thận từng li từng tí đoán suy nghĩ của anh ta, thăm dò tâm trạng của anh ta cho nên giữa hai người mãi mãi không có mâu thuẫn, ở chung với nhau luôn hài hòa, tình cảm như vậy.