Chương 1050
Sắc mặt Tô Chính Kiêu càng khó coi hơn, anh ta không lên tiếng nữa.
Không ngờ miệng lưỡi người phụ nữ này lại sắc bén như vậy.
Hừ, còn nói anh ta xỉa xói cơ đấy!
Cô khẽ gõ cửa, giây tiếp theo Hoắc Đình Phong đã xuất hiện trước cửa.
Trên người anh đã thay một bộ đồ thoải mái, thư thái, tăng thêm mấy phần tùy ý.
“Hai người đang nói gì thế?” Anh hỏi.
Thân Nhã lắc đầu không nói gì thêm, theo chân anh bước vào phòng.
Căn phòng rất rộng, ô cửa sát đất đối diện với rừng cây và hoa viên, phong cảnh rất đẹp.
Phong cách của cả gian phòng được kết hợp từ ba màu trắng, đen và xám, toát lên vẻ lạnh lùng chỉ thuộc về đàn ông.
Toàn bộ khu vực làm việc, phòng ngủ và phòng khách đều nối liền với nhau.
Cô thoải mái ngồi lên sô pha, quan sát cách bài trí căn phòng khắp một lượt.
Tuy quá cứng khắc lạnh lùng khô khan nhưng lại lộ ra vẻ xa xỉ kín đáo.
Hoắc Đình Phong đưa một cốc nước ấm cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện với cô.
Đôi chân dài mê người nhẹ nhàng vắt lên nhau, như có như không khẽ chạm vào đầu gối của cô, toát ra vẻ mờ ám.
Thân Nhã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, có lẽ hành động của anh chỉ là vô ý thôi.
Nếu cô thu chân về thì lại thành ra làm hành động kỳ quặc.
Vậy là cô không cử động gì cả, vẫn duy trì tư thế ngồi ở đó như ban nãy.
“Em có còn nhớ câu nói mà mình đã từng nói với anh hay không…” Hoắc Đình Phong hỏi.
Thân Nhã ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi: “Câu nào cơ?”
“Khi chúng ta mới bắt đầu hẹn hò, em đã từng nói chúng ta thử một tháng xem sao.
Hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn một tháng đó…”
Thân Nhã sững sờ, đúng là cô đã từng nói câu này nên vẫn nhớ.
Điều khiến cô sửng sốt là thời gian một tháng lại trôi qua nhanh như vậy!
Cô đã quen với việc chung sống, làm bạn trò chuyện tâm tình cùng anh, vui vẻ dùng bữa hưởng thụ sự săn sóc và chu đáo của anh.
Hôm nay, nếu không phải anh nhắc tới thời hạn một tháng này, có lẽ cô đã quên sạch từ lâu.
“Nếu đã là ngày cuối cùng, chắc em cũng nên nói chút gì đó, hay nói ra quyết định của mình với anh rồi nhỉ?” Hoắc Đình Phong dựa lưng lên ghế sô pha, mười ngón tay đan chéo vào nhau gác sau gáy rồi nhìn cô chăm chú, chờ đợi.
Vẻ mặt của anh thản nhiên không có quá nhiều cảm xúc.
Thân Nhã cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh nghĩ như thế nào.
Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, trong lòng cô chưa từng có suy nghĩ chia tay với anh.
Sau khi ly hôn, cô tưởng rằng mình nhất định sẽ chán ghét việc tiếp xúc với mối quan hệ mới cũng như tiếp xúc với những người đàn ông khác.
Nhưng sự thật đã chứng minh không phải như vậy.
Có điều, suy nghĩ trong lòng cô chưa chắc đã là suy nghĩ trong lòng anh.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay nhưng không có nghĩa anh cũng như vậy.
Thân Nhã nghĩ một chút rồi khẽ hít một hơi nói: “Anh nói quyết định của mình trước đi.”
Nếu anh quyết định hai người họ tiếp tục ở bên nhau, vậy hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ trong lòng cô.
Còn nếu anh định chia tay, cô sẽ đồng ý một cách dứt khoát mà không nói thêm một câu dư thừa nào.
Dẫu cho cô cũng có tình cảm với anh.
Hoắc Đình Phong không giống với những người đàn ông khác, anh chững chạc và sáng suốt, anh biết mình cần mẫu phụ nữ nào, hoặc nên nói là rất rõ người phụ nữ như thế nào mới phù hợp với mình.