CHƯƠNG 1123
Hoắc Đình Phong không buông tha cho cô, vẫn thâm tình nhìn cô chăm chú, còn rất nghiêm túc, có cảm giác cố chấp: “Có hay không? Có nhớ anh như anh nhớ em không?”
Thân Nhã nheo mắt nhìn cảnh sắc dưới chân mình, cười tủm tỉm nói lảng sang chuyện khác: “Anh đang nói nhịu đấy.”
Hoắc Đình Phong cười khẽ, bàn tay ấm áp ôm lấy hai má cô, đáy mắt như muốn hút cô sâu vào trong: “Tuy anh rất thích nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của em nhưng không phải lúc này.
Trả lời câu hỏi của anh trước đã…”
Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió cũng chỉ có tiếng bông tuyết rơi khe khẽ, an tĩnh vô cùng.
Lúc này, thứ duy nhất cô cảm nhận được là độ ấm của anh, hơi thở mê người của anh, đôi mắt đen lấp lánh như ngọc lưu ly, tựa như bện thành mạng nhện chằng chịt bao phủ lấy cô, khiến cô không tài nào thoát được, cũng không thể tránh né…
Lưới anh giăng về phía cô không có chỗ thoát, thậm chí chính cô cũng nghe được mình nói: “Có, em rất nhớ anh…”
Tình cảm dịu dàng tràn ngập, lúc này đổi thành Hoắc Đình Phong rung động không thôi, toàn thân dâng lên cảm giác khó có thể hình dung.
Anh cúi người, bàn tay to lớn áp lấy má cô, hôn cô thật sâu giữa không trung, dưới bầu trời đầy gió tuyết.
Hoắc Đình Phong hôn rất lâu, từ lúc hai môi tiếp xúc là không chịu buông ra nữa, tùy ý hút hơi thở của cô, vị ngọt của cô.
Mãi cho đến khi cáp treo ngừng lại anh vẫn chưa chịu buông, lúc hôn nhẹ, lúc hôn sâu.
Cuối cùng, nhân viên công tác mặt đỏ bừng bừng nhìn không nổi nữa, đằng hắng cắt ngang hai người.
Thân Nhã cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nhìn người xung quanh.
Hoắc Đình Phong nở nụ cười mê người, tiện tay vỗ rơi bông tuyết trên áo khoác dài màu cà phê, xoay người ôm ngang cô lên.
Trước kia anh chưa bao giờ nảy sinh xúc cảm không thể kìm chế như vậy.
Lúc này, cả thân thể và tinh thần của anh đều vô cùng sung sướng.
Một người đàn ông ba mươi tư tuổi vốn đã qua tuổi kích động lại có thể sinh ra cảm giác như vậy.
Thật đúng là kỳ diệu, cũng khó mà có được…
Hoắc Đình Phong bế Thân Nhã đi tới trước một quãng thật xa rồi mới đặt cô xuống, nụ cười trên gương mặt tuấn tú tinh xảo không cách nào ngừng được.
Thân Nhã thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng thật ra cũng rất vui vẻ.
Hoắc Đình Phong muốn dạy Thân Nhã trượt tuyết.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý.
Cô hơi ngốc, cũng không giỏi học mấy trò này lắm.
Hai người mặc trang bị cần thiết, sau đó anh dẫn cô tới khu trượt tuyết, nắm chặt tay cô không rời.
Khu trượt tuyết rất đông người, đủ mọi lứa tuổi, có nam, có nữ, chỉ không có người như Hoắc Đình Phong.
Anh mặc đồ vest màu đen truyền thống, đã cởi bỏ áo khoác dài màu cà phê bên ngoài, thành ra trông anh càng thêm cao lớn lóa mắt.
Thân Nhã khá lớn gan nhưng cô lại ghét cảm giác bị té ngã.
Thế nên cô nắm tay anh rất chặt, không chịu buông ra.
Hoắc Đình Phong không làm theo ý cô, vẫn buông cô ra.
Chân Thân Nhã trượt một cái ngã ngồi xuống đất, rất nhẹ, không đau chút nào.