“Cẩn thận!”
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, Trần Vu Nhất không chần chừ, sải bước lên, đưa tay giữ lấy hông của cô.
Thế nhưng gạch vụn dưới chân khiến anh ta không thể đứng vững, không còn cách nào khác đành phải ôm cô vào lòng, cắn chặt răng, lăn ra bên ngoài.
Anh ta bảo vệ cô trong lồng ngực, ngã nhào xuống, đầu đụng trúng cục gạch, hai cánh tay bị dây thép đâm phải, thậm chí một sợi dây thép còn đâm xuyên cánh tay, ghim sâu vào bên trong, máu chảy đầm đìa.
Anh ta ngất lịm đi, ống tay áo vest thấm đẫm máu, tình trạng rất nghiêm trọng.
Cuối cùng, mọi người đều trở nên tồi tệ.
Đệm khí không đưa tới kịp lúc, công nhân kia chết ngay tại chỗ, va đập cực mạnh khiến não anh ta văng tung tóe, hiện trường làm người ta không dám đưa mắt nhìn.
Anh ta chết rất thê thảm!
Cơ thể Thân Nhã lạnh ngắt như tuyết mùa đông, chỉ đạo mọi người xử lý hiện trường, còn Trần Vu Nhất đã được đưa đi cấp cứu.
Lần đầu tiên trong đời cô trải qua một chuyện như thế, trừ giây phút hốt hoảng và trống rỗng kia ra, kỳ thực cô đã làm hết sức rồi.
Sau đó cô chưa rời khỏi hiện trường vội mà ở lại báo cho thân nhân của người đã khuất.
Họ rất kích động, khóc lóc vật vã.
Trong lòng Thân Nhã xót xa, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Cô cũng muốn khóc nhưng vẫn phải nhịn, gọi người phụ trách đến lo liệu xong cô mới đi đến bệnh viện.
Vì cô mà Trần Vu Nhất bị thương nặng đến vậy, cô không thể không đến bệnh viện xem sao.
Bác sĩ phẫu thuật nói tình hình rất nghiêm trọng, thời gian phẫu thuật sẽ kéo dài rất lâu.
Thân Nhã ngồi đợi trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu.
Cô đợi suốt bốn tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, bác sĩ chính đi ra, thở phào nói: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.”
Thân Nhã cũng thở phào, hai chân như mềm nhũn ra, dựa vào bức tường phía sau, trong đầu chỉ lảng vảng câu nói kia, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
…
Trần Vu Nhất được đẩy ra từ phòng cấp cứu, chuyển tới phòng bệnh thường, trên đầu anh ta quấn băng gạc, hai cái cánh tay đều được nẹp cố định, không thể cử động, đủ thấy lúc đó anh ta bị thương nặng đến mức nào.
Anh ta vẫn còn đang hôn mê.
Thân Nhã gọi điện cho Cát Mỹ Ngọc, không lâu sau, Cát Mỹ Ngọc và Trần Bội Linh tới.
Vừa nhìn thấy con trai mình trong tình trạng đó, Cát Mỹ Ngọc khóc không thành tiếng, Trần Bội Linh cũng rất đau lòng.
Bác sĩ nói chờ hết thuốc mê thì anh ta sẽ tỉnh lại.
Trần Bội Linh tỏ thái độ khó chịu với Thân Nhã, cũng vì người phụ nữ này nên Vu Nhất mới bị thương như vậy.
Lúc này Thân Nhã cũng không thể rời đi, đành ngồi đợi ở đó, còn về trên chuyện xảy ra trên công trường, cô cũng đã gọi điện báo với giám đốc.
Một ngày tưởng như bình thường nhưng không ngờ lại xảy ra vụ việc chấn động như vậy, cho đến bây giờ trống ngực cô vẫn đập liên hồi..