CHƯƠNG 1135
Đến đây, Lâm Nam Kiều không nghe tiếp nữa, xoay người rời đi.
Cô ta không hoàn toàn tin lời Thân Nhã, lỡ như Thân Nhã chỉ đang lạt mềm buộc chặt thì sao?
Thân Nhã phân định tình cảm rất rạch ròi, tính cô là vậy, một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ rất khó thay đổi.
Cát Mỹ Ngọc cũng tiếc thay cho con trai mình, buồn bã nói: “Sai lầm của nó lớn đến vậy sao?”
“Khi một người phụ nữ vì một người đàn ông mà sẵn sàng cởi giày cao gót, lau sạch son phấn, chấp nhận trở nên tầm thường, không cần xinh đẹp lộng lẫy nữa, đó chính là vì yêu, nhưng nếu người đàn ông không biết cách trân trọng thì cô ấy cũng có thể lại mang đôi giày cao gót lên, trở nên xinh đẹp, buông tay anh ta rồi đến với vòng tay của người đàn ông khác.
Cháu mang thai con của anh ta nhưng anh ta lại chê cháu lôi thôi đanh đá.
Không ai hiểu được cháu đã thất vọng đến nhường nào.
Cứ cho là đến giai đoạn mệt mỏi trong hôn nhân, anh ta chán nản, cháu có thể hiểu được, nhưng anh ta ngoại tình với người phụ nữ khác, cháu không thể quên được!”
Nói vậy có nghĩa là cô tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Cát Mỹ Ngọc không hỏi nữa, lồng ngực Trần Vu Nhất vẫn đang phập phồng.
Thân Nhã lại đưa mắt nhìn Trần Vu Nhất, cô nói: “Anh hiểu con người tôi, cũng biết tính tôi rồi đấy.
Nói cho cùng thì tình yêu của chúng ta quá đỗi suôn sẻ, không gặp trở ngại, cũng không có sóng gió, thế nên mới không vượt qua được thử thách, bản thân anh cũng không chống đỡ nổi còn gì.
Tôi có thể bình tĩnh nói với anh những điều này là bởi vì tôi thật sự buông rồi, anh thấy anh có cần phải tiếp tục cố chấp nữa không? Tội gì phải như vậy?”
Đang nói dở thì bỗng nhiên cô có cảm giác buồn nôn.
Cô cau mày, chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, nôn khan một hồi lâu, cho đến khi trong miệng toàn vị chua.
Thân Nhã nghĩ, tốt hơn hết là nên khám xem sao, tiện thể đang ở bệnh viện, thế là cô đi làm thủ tục.
Chẳng bao lâu đã có kết quả.
“Xin chúc mừng, cô đã mang thai được hơn bốn tuần rồi.” Bác sĩ mỉm cười, mở miệng nói.
Hơn bốn tuần, nói cách khác là hơn một tháng trước, đó là vào đêm cô cùng Hoắc Đình Phong ở trên tàu.
Đêm đó hai người không kìm lòng được nên đã quấn quýt trên boong tàu, anh không dùng bao, sau đó cô cũng quên uống thuốc tránh thai, xem ra đúng thật là có từ đêm hôm đó rồi.
Thân Nhã nói rất nhiều với Trần Vu Nhất, anh ta cũng đang suy nghĩ, nhưng vẫn không có ý định từ bỏ.
Có lẽ đúng như lời cô nói, mối tình của họ quá suôn sẻ, không gặp cản trở, cũng không cưỡng lại được cám dỗ.
Thân Nhã dựa vào bức tường ở bệnh viện, trả lời tin nhắn của anh.
Hoắc Đình Phong thường nhắn tin cho cô vào một khoảng thời gian cố định.
Không phải những câu từ lãng mạn, càng không có những lời sến súa, anh nhắn rất đơn giản nhưng lại ấm áp nên cô rất thích nghe.
Anh bảo dạo gần đây công ty bận nhiều việc, họp hành liên tục, thêm nữa lại sắp đến cuối năm, ước chừng phải ở lại thành phố B hơi lâu.
Nghe anh nói, cơ thể đang căng thẳng và áp lực tinh thần của Thân Nhã được vơi đi nhiều.
Từ sau ngày hôm đó tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra ở công trường, trong lòng cô luôn thấy nặng nề và ám ảnh, nhưng đọc được những lời dịu dàng và ấm áp của anh, cô đã có thể nhẹ nhõm hơn.
Cô bỗng thấy rất nhớ anh, muốn anh xuất hiện ngay trước mặt mình, muốn anh ôm cô vào lòng.
Bác sĩ Trương đi vào phòng làm việc, bác sĩ Trần đang sắp xếp giấy tờ khám sức khỏe, nhìn thấy tên Thân Nhã, bác sĩ Trương đi tới, rút tờ giấy ra.