CHƯƠNG 1137
Thân Nhã chợt sững người, sau đó nhíu mày, cô không muốn cho người ngoài biết chuyện này.
“Là thế này, vừa rồi tôi có tới chỗ bác sĩ Trần, đúng lúc ông ấy đang dọn dẹp nên tình cờ thấy kết quả kiểm tra của cô.” Bác sĩ Trương giải thích.
Thân Nhã còn không phản ứng lại thì Trần Vu Nhất đã biến sắc, mặt lúc xanh lúc trắng: “Ông nói cái gì?”
“Cô Thân có thai, hơn một tháng rồi.” Bác sĩ Trương lặp lại.
“Có thai?” Ngực Trần Vu Nhất phập phồng càng thêm kịch liệt, như bị ai đánh vào một cú, đau đớn khó nhịn nổi, toàn thân như muốn nổ tung ra!
Tuy rằng Thân Nhã không thích bác sĩ Trương chúc mừng như vậy, nhưng vướng tình cảnh này nên không biểu lộ gì, chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
Mà tiếng đáp lại này tương đương với thừa nhận.
Mặt mũi Trần Vu Nhất thoáng cái trở nên dữ tợn, tựa như phát điên lên.
Tuy anh ta bị thương nhưng vẫn rất khỏe.
Bác sĩ Trương không cản được, đành phải lớn tiếng gọi y tá.
Vài người ngăn chặn anh ta, tiêm thuốc an thần cho anh ta ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, bác sĩ Trương cũng đã khẳng định được rõ ràng đây không phải con của cậu Trần.
Nếu không thì sao cậu ta có thể quá khích thế được? Nếu là của cậu ta thì dù kích động cũng nên là kích động trong vui sướng chứ không phải phát cuồng lên, phẫn nộ nóng ruột thế này!
Cuối cùng phòng bệnh cũng hoàn toàn an tĩnh trở lại, chỉ còn mình Thân Nhã và bác sĩ Trương, các y tá đều ra ngoài hết rồi.
“Cô Thân có bạn trai mới rồi sao?” Bác sĩ Trương hỏi.
Quan hệ của Thân Nhã với bác sĩ Trương chỉ giới hạn ở mức gặp mặt thì chào hỏi, còn chưa tới mức có thể nói chuyện phiếm với nhau.
Thế nên cô chỉ bình thản đáp một tiếng.
Bác sĩ Trương nhìn ra cô không muốn nói chuyện tiếp, cũng biết một vừa hai phải, không hỏi lại nữa.
Dù sao ông ta cũng lấy được tin tức mình muốn rồi.
Chuyện đầu tiên bác sĩ Trương làm sau khi rời đi đương nhiên là gọi điện cho Lâm Nam Kiều, báo lại tin tức mới nhất vừa lấy được.
Lâm Nam Kiều đang uống nước, nghe tin từ bác sĩ Trương, buồn bực lắng đọng trong lòng hai ngày đều tan biến sạch sẽ chỉ trong nháy mắt, thay vào đó là vui sướng và kích động khôn kể.
Lâu lắm rồi cô ta không vui đến thế, toàn thân trên dưới đều đong đầy cảm giác sung sướng.
Lâm Nam Kiều bước khỏi gian trà nước, nở nụ cười hiền hòa, nói với các nhân viên trong tiệm hôm nay mình chiêu đãi.
Trần Bội Linh vừa lúc vào tới, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì vui à?”
“Đã tới đây lâu thế rồi mà vẫn chưa liên hoan với mọi người lần nào.
Hôm nay vừa hay có thời gian.
Chị Trần đi cùng nhé?” Lâm Nam Kiều mỉm cười.
Trần Bội Linh gật đầu đồng ý, không từ chối.
Đầu tiên là tới nhà hàng ăn bữa tối, sau đó đoàn người kéo nhau đi karaoke, chơi rất vui vẻ, tâm tình sảng khoái.
Hôm sau Trần Bội Linh muốn tới bệnh viện thăm Trần Vu Nhất, hỏi Lâm Nam Kiều có đi cùng không.
Lâm Nam Kiều xấu hổ, ngập ngừng, lộ vẻ cô đơn và buồn tủi, thoạt nhìn thật đáng thương: “Anh ấy sẽ không hoan nghênh em đâu, em nghĩ anh ấy không muốn thấy em.”
Trần Bội Linh ở với Lâm Nam Kiều càng lâu càng cảm thấy cô gái này không tệ chú nào, nghe cô ta nói vậy liền cau mày nói thẳng: “Xem như đi cùng chị là được.”
Mặt mày Lâm Nam Kiều làm ra vẻ khó xử, nhưng vẫn gật đầu.