CHƯƠNG 1400
Vị mục sư hắng giọng nói: “Bây giờ chú rể đeo nhẫn cho cô dâu.
”
Hoắc Đình Phong vẫn luôn cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Lúc mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương màu hồng sáng lấp lánh, anh hỏi: “Em thích không?”
“Nếu em nói không thích, bảo anh đổi cái khác thì còn kịp không?” Cô cố ý chọc anh, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Anh cụp mắt ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Anh nhìn cô chăm chú, môi mỏng nhếch lên một vòng cung đầy gợi cảm: “Muộn rồi, bây giờ anh đeo chiếc nhẫn này để trói em lại trước đã, về nhà anh sẽ cho em thứ em muốn…”
Thân Nhã ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi đồng tử đen sâu thẳm đó, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, cô không kìm được kiễng chân lên.
Lần này, cô dâu lại không nhịn được hôn chú rể, mục sư cảm thấy bất lực, nhưng cũng vui mừng.
Đợi hai người hôn xong, mục sư nói: “Lần này cô dâu chú rể không cần vội, hai người có thể hôn bao nhiêu tùy thích, hôn lễ thành công, một tràng pháo tay để gửi những lời chúc phúc chân thành cho đôi vợ chồng mới cưới.
”
Tiếng vỗ tay lần này nồng nhiệt và to hơn so với lần trước, mọi người đều mỉm cười chúc phúc cho bọn họ.
Vẻ mặt Trần Vu Nhất mờ mịt, môi mỏng mím chặt, anh ta cũng vỗ tay, thậm chí còn to hơn những người khác.
Trong số những tràng pháo tay của khách mời, e rằng chỉ có anh ta là miễn cưỡng nhất.
Bốn người bên cạnh đều đang nhìn Trần Vu Nhất, nhưng anh ta dường như không nhận ra, vẫn cứ tiếp tục vỗ tay.
Sau đó anh ta rút tay về, cụp mắt xuống, mở miệng nói: “Tôi còn có một số việc phải làm, tôi về trước đây.
”
Nói xong, cũng không đợi bọn họ đáp lại, Trần Vu Nhất đã xoay người bước ra khỏi lễ đường, bóng lưng cô đơn hiu quạnh ấy thật quá đỗi thê lương.
Người mình yêu cuối cùng cũng gả cho người khác.
Trần Vu Nhất đi không ngoảnh lại, anh ta không thể ngoảnh lại, cũng không dám ngoảnh lại.
Con đường phía sau đã bị chính tay anh chặt đứt nên anh ta chỉ có thể bước về phía trước, cho dù khắp người anh ta đã chảy đầy máu, chằng chịt vết thương.
Mọi người cũng biết là do anh ta đáng đời, anh ta xứng đáng bị như vậy.
Tất cả những khó khăn và khổ sở mà Thân Nhã phải gánh chịu khi đó đều là do anh ta gây ra.
Nhưng nhìn bộ dạng anh ta bây giờ thấy hơi tội nghiệp.
Thân Nhã nhìn theo bóng lưng anh ta một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục vỗ tay.
Trần Vu Nhất tựa vào bức tường trong góc lễ đường, cơ thể anh ta từ từ trượt xuống, hốc mũi có chút chua xót, cuối cùng không kìm được rơi nước mắt.
Đàn ông đích thực không dễ khóc, đó là vì anh ta chưa gặp phải chuyện khiến mình đau lòng.
Đàn ông không được khóc, Trần Vu Nhất vẫn luôn ghi nhớ câu nói này, cho nên anh ta chưa từng khóc, những lần duy nhất anh ta khóc đều là vì Thân Nhã.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không giữ được cô, anh ta đã đánh mất cô rồi.