CHƯƠNG 1569
Trong khi dọn dẹp, cô vô tình chạm phải một thứ gì đó.
Đường Tiểu Nhiên lôi nó ra, đó là một chiếc móc khóa có ảnh của Tả Như Bội, chắc là do Tô Chính Kiêu đánh rơi.
Phải thừa nhận rằng Tả Như Bội thực sự rất đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy những đồ vật liên quan đến cô ấy, Đường Tiểu Nhiên đã rất sốc, rất đau đớn, dằn vặt, cứ như kẻ điên không tìm được nơi phát tiết.
Nhưng bây giờ, cô đã có thể giữ bình tình mà thưởng thức tấm hình.
Sau khi xem xong, cô liền đặt nó lên bàn.
Lúc này, Tô Chính Kiêu vừa lúc đi tới.
Anh đã thấy hành động của cô, rồi lại nhìn sang cây kéo đặt bên cạnh.
Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm Đường Tiểu Nhiên rồi nhếch môi cười lạnh: “Sao, cô muốn phá huỷ? Hay muốn cắt vụn?”
Đường Tiểu Nhiên lười phản bác, cô chỉ giả vờ như không nghe thấy.
“Không trả lời? Đây là gián tiếp thừa nhận sao?” Tô Chính Kiêu lạnh giọng tiếp tục, anh sải bước về phía trước, cầm lấy móc khóc rồi đặt nó trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy hành động bảo vệ của anh, Đường Tiểu Nhiên bật cười, cô lạnh nhạt nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.
Khi còn là bà Tô, tôi còn không có tư cách làm vậy.
Hiện tại chúng ta đã là người lạ rồi, cô ta là ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi chứ đừng nói là cắt vụn.
Còn nữa, có thể anh không biết, nhưng thực ra tôi rất sợ chết.
Lần trước, khi tôi vô tình đập vỡ bức ảnh của cô ta, anh đã suýt chút nữa bóp chết tôi rồi mà.
Sau vụ đó, tôi đã bị ám ảnh rất lâu đấy.
Nên lần này tôi đi tìm chết làm gì chứ?”
Lời của cô như gió thoảng mây bay, như thế mọi chuyện chẳng là gì cả.
Nhưng Tô Chính Kiêu cảm nhận được sự mỉa mai trong từng lời nói ấy.
“Cô lừa ai vậy hả?”
Anh không tin.
Dù sao những lời nói và biểu cảm điên rồi của cô còn in đậm trong đầu anh.
Những lời mắng nhiếc Tả Như Bội, còn có cả ánh mắt như muốn huỷ hoại mọi thứ nữa.
Đường Tiểu Nhiên bình tĩnh, thậm chí còn cười nhạt nhưng vẫn giữ khoảng cách rất xa: “Thật ra mọi chuyện rất đơn giản.
Khi làm vợ anh, tôi có lòng oán hận, thì đương nhiên cũng sẽ nảy sinh đố kỵ và thù ghét.
Nhưng trước khi li hôn, anh đã bóp chết những cảm xúc đó rồi.”
“Chẳng qua chỉ là một câu nói, anh lúc đó thấy tôi không xứng bởi vì những thứ đó mà oán hận, mà hiện giờ ở nơi tôi, là do những thứ đó không xứng để có sự oán hận của tôi….”
Đúng là không xứng.
Ai lại vì một tấm ảnh không liên quan đến mình mà tự đẩy mình vào chỗ chết chứ, không cần thiết!
Tả Như Bội không xứng, Tô Chính Kiêu của lúc này càng không xứng!
Đây là suy nghĩ thật lòng của Đường Tiểu Nhiên.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình lại nghe thấy chính miệng Đường Tiểu Nhiên nói những lời này.
Tô Chính Kiêu nhíu chặt mi.
Anh nhìn cô chằm chằm, như thể đang cố nhìn thấu cô.
Tô Chính Kiêu lạnh lùng: “Đồ đang đặt ở đây, cô nghĩ tôi sẽ tin mấy lời vừa rồi của cô sao?”