CHƯƠNG 487
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chấn kinh, sau đó cô sững sờ tại chỗ như tảng đá, không hề nhúc nhích.
Trong đầu cô chỉ có một tiếng nổ lớn, sau đó trở nên trống rỗng, câu nói đó của anh đối với cô mà nói, không khác gì bom nổ.
Một lúc lâu, cô vẫn chưa hoàn hồn, cứ giữ nguyên tư thế đó, sững sờ.
Anh đã nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng của cô, cũng nhìn thấy cô tức giận và điên cuồng như một con sư tử, nhưng anh chưa bao giờ thấy bộ dạng cô như thế này.
Đầu ngón tay ấm áp vuốt mái tóc xõa ra sau tai của cô, đôi mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, môi mỏng cũng khẽ nhếch: “Không có phản ứng rồi sao, hửm?”
Đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, nhiệt độ bỏng rát khiến dòng suy tuy của Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng bị kéo về.
Cô lùi về phía sau một chút, kéo ra khoảng cách giữa hai người, không tin: “Anh lại có mục đích gì?”
“Lời nói của tôi không đáng tin như vậy sao?” Đôi mắt dẹp dài của anh từ từ nheo lại.
“Không gian thì không phải thương nhân, hơn nữa tôi bị lừa mấy lần rồi.
” Cô trả lời: “Hơn nữa, tôi cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao anh lại làm như vậy.
”
Lý do chọn làm điều này, lý do lựa chọn từ bỏ quyền nuôi con của Huyên Huyên …
Yết hầu gợi cảm khẽ cuồn cuộn, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rất sâu, rất sâu, giống như biển sâu, giống như một dòng xoáy, dường như có thể nhìn thấu người khác.
Ý định từ bỏ quyền nuôi con của Huyên Huyên nổi lên từ khi nào, chỉ e rằng chính anh cũng không biết.
Có lẽ khi vội vàng chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy trên một hành lang dài như vậy, cô ngồi một mình trên băng ghế, thân hình mảnh mai run rẩy như lá trong gió thu, sợ hãi cùng cực, nhưng cô vẫn nghiến răng chịu đựng.
Có lẽ, ngay lúc Huyên Huyên tỉnh dậy, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt cô đã làm anh cay xè.
Nhiều khả năng hơn là, nhìn thấy tay của cô dùng lực tàn nhẫn đánh lên đánh xuống, khiến lòng bàn tay của cô và Huyên Huyên đều đỏ bừng, đau đớn, sau đó lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Huyên Huyên …
“Cô hoàn toàn không cần suy đoán nguyên nhân tại sao tôi lại làm như vậy, không lẽ cô không định chấp nhận đề nghị này?”
Anh lên tiếng, giọng nói từ tính trầm thấp có chút khàn khàn, lại nhắc nhở cô: “Nếu cô tiếp tục tra hỏi, giây tiếp theo có thể tôi cũng sẽ hối hận…”
Diệp Giai Nhi còn chưa lên tiếng, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương đã móc điện thoại của cô đặt vào lòng bàn tay, trực tiếp bật máy ghi âm lên.
“Quyền nuôi dưỡng của Huyên Huyên, tôi sẽ không tranh giành với cô nữa, sau này con bé vẫn sẽ thuộc về cô…” Anh lại mở miệng nói.
Nhìn hành động của anh, cùng ánh mắt sâu như biển, Diệp Giai Nhi lúc này mới lựa chọn tin tưởng, “Được, tôi tin.
”
Cuối cùng, giọng điệu của cô nghiêm túc, nhưng lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Còn nữa, cảm ơn anh.
”
Đã lâu không thấy cô dịu dàng như vậy, lông mày Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng cong lên, nhưng có chút bất mãn: “Chỉ nói cảm ơn miệng thôi à?”
“Vậy thì anh muốn gì, trong khả năng của tôi—”