CHƯƠNG 573
Đi tới quán cà phê gần đó, Thẩm Hoài Dương nắm lấy tay Diệp Giai Nhi, kéo cô ngồi ở bên cạnh anh, sau đó nhìn về phía Điền Quốc Gia, thốt ra hai chữ hiếm thấy anh nói: “Cảm ơn.”
“Tôi làm như vậy không phải vì Thẩm tổng.
Không cần Thẩm tổng cảm ơn tôi.”
Diệp Giai Nhi véo tóc ra sau tai, trong lòng cảm thấy áy náy không yên: “Em xin lỗi, Quốc Gia.”
“Cuộc hôn nhân này là do anh muốn kết thúc.
Em không cần phải cảm thấy tội lỗi hay áy náy.
Dù thích một người phụ nữ, nhưng anh không đủ rộng lượng đến nỗi biết rằng cô ấy yêu người đàn ông khác, trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới người đàn ông khác, mà vẫn cố chấp kết hôn.
Cuộc hôn nhân như vậy sẽ không bao giờ hạnh phúc ”.
Điền Quốc Gia uống một tách cà phê vừa nhạt vừa đắng, giống như tâm trạng của anh lúc này: “Ngoài ra, chân anh vẫn còn chút cảm giác, anh muốn đi Mỹ điều trị.”
Nghe vậy, hai mắt Diệp Giai Nhi lập tức sáng lên, phút chốc hưng phấn như đứa trẻ được ăn kẹo: “Thật không?”
“Thật.” Thật sự đã rất lâu rồi anh chưa được nhìn thấy dáng vẻ như thiếu nữ này của cô, xem ra có người yêu bên cạnh thật đúng là khác biệt.
Rốt cuộc anh cũng không thể thay đổi được cô ấy, nhưng Thẩm Hoài Dương lại có thể dễ dàng làm được.
Anh đành phải thừa nhận thất bại: “Anh sẽ qua Mỹ vào ngày mốt, vé đã được mua rồi.”
“Mình đi cùng nhau.” Diệp Giai Nhi nói.
Đột nhiên, sắc mặt Thẩm Hoài Dương tối sầm lại: “Em đi làm gì?”
“Em muốn tận tai nghe bác sĩ nói rằng chân của anh ấy có thể được chữa khỏi, em còn phải chăm sóc anh ấy cho đến khi anh ấy hồi phục.” Đây là những gì cô có thể làm trong khả năng của mình.
“Ở Mỹ sẽ có thể ghi âm.
Tới lúc đó để bác sĩ điều trị thu âm lại gửi cho em, như vậy em có thể tự tai nghe thấy.” Khó khăn lắm Thẩm Hoài Dương mới tách hai người ra được, làm sao có thể cho phép bọn họ ở bên nhau lần nữa?
Diệp Giai Nhi lắc đầu từ chối: “Em vẫn muốn đi!”
“Anh đã thuê năm chuyên gia dinh dưỡng và ba y tá.
Em nghĩ là em ở đó thì hữu dụng hơn họ ư?” Giọng Thẩm Hoài Dương khàn đi, anh đưa tay vén mái tóc rối bù của cô ra sau tai.
“Cho nên bây giờ anh chê em phải không? Cho dù là điều dưỡng hay nấu ăn, em cũng không kém bọn họ đâu!”.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, gõ ngón tay lên bàn, môi mỏng cười: “Bạn bè em đều biết em ảo tưởng như vậy à?”
Diệp Giai Nhi trừng mắt phản bác, bào chữa: “Em ảo tưởng hồi nào! Bốn năm trước là ai tối về cứ năn nỉ em nấu mì, ngay cả nước súp cũng húp sạch bách?”
Trong mắt Điền Quốc Gia, cô ấy luôn là người lý trí, điềm đạm, luôn độc lập và biết mình muốn gì và không muốn gì.
Tuy nhiên, trước đây anh chưa bao giờ thấy cô má đỏ hây hây và quyến rũ như thế này!
Họ giống như những cặp đôi bình thường, tuỳ ý cãi cọ như thế, giữa họ là những kỉ niệm nói hoài không hết.
“Chà, anh còn chưa quên cái ngày đi lấy giấy đăng ký kết hôn bốn năm trước, người nào đầu bù tóc rối và thậm chí còn không rửa mặt nhé.” Anh tiếp tục cà khịa cô.
Nói đến chuyện đó, Diệp Giai Nhi hai má không khỏi ửng hồng, trừng mắt nhìn anh: “Có phải anh thấy em đồng ý ở bên anh nên bắt đầu không biết nóc nhà ở đâu nữa phải không? Em nghĩ cần phải xem xét lại…”
“Đừng, đừng, đừng, hồi nãy anh nói nhầm, cho dù không rửa mặt, cho dù mặt không son phấn, nhưng cũng đủ thuần khiết xinh đẹp khiến anh mê mẩn.” Anh lập tức thay đổi lời nói, giọng nói trầm ấm của anh rất chân thành, anh hài lòng khi thấy má cô ngày càng ửng hồng.