CHƯƠNG 602
Bác sĩ đưa cho bà ta bản báo cáo chẩn đoán: “Bà Thẩm.
”
Bên trên viết rất rõ ràng, nhìn qua một cái là rõ, có chút xấu hổ, Tô Tình nhìn Dương Tuyết nói: “Là tôi đã hiểu lầm, vậy cô dưỡng bệnh cho tốt nhé.
”
“Cảm ơn bà Thẩm.
” Dương Tuyết miệng thì cười nhưng trong lòng thì không, nhàn nhạt nhếch khóe miệng lên.
“Còn ông thì sao?” Tô Tình lại nhìn sang Thẩm Thiên Canh.
“Tôi phải ở bệnh viện thêm một thời gian, các phóng viên của đài truyền hình sẽ tới ngay, ghi hình xong, tôi sẽ về, để tôi kêu tài xế tới đây đón bà về.
”
Dương Tuyết cười mỉa mai, thông thường, phụ nữ như vậy mới là ngu muội nhất!
……
Diệp Giai Nhi và hiệu trưởng đã nói chuyện xong, sau đó đưa cô vào lớp học để xem thử.
Trước đây đều thường dạy ngữ văn, lần này cũng không thay đổi, vẫn là dạy ngữ văn, ngữ văn lớp 11.
Sau đó, nhận được một cuộc điện thoại, hiệu trưởng nói với cô: “Ngoài cô giáo Diệp ra thì còn có một giáo viên mới, cô Diệp cùng tôi đi gặp đi.
”
Chuyện này thật ra cũng khó mà từ chối, hết cách, Diệp Giai Nhi gật đầu, cùng hiệu trưởng đi vào phòng làm việc, dáng người cao lớn đó đang ngồi trên ghế sofa.
Đến gần, Diệp Giai Nhi hai mắt không khỏi trợn to một chút, vậy mà lại là anh ta, chính là người đàn ông cô gặp trong phòng khiêu vũ, là người mời cô khiêu vũ!
Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh sẫm, quần âu, thẳng tắp, khôi ngô tuấn tú, tôn quý, đứng dậy chào: “Hiệu trưởng Dương.
”
“Thầy Thượng Quan.
” Hiệu trưởng đi tới, vẻ mặt vui mừng bắt tay: “Thầy Thượng Quan có thể tới đây dạy học, có thể nói là rồng đến nhà tôm.
”
“Hiệu trưởng thật khiêm tốn quá.
” Thượng Quan Vân cong môi cười khẽ, như tắm gió xuân, sau đó xoay người: “Cô đây, chúng ta lại gặp nhau rồi.
”
“Không ngờ thầy Thượng Quan và cô Diệp lại biết nhau, nào, ngồi đi, uống trà nào.
”
Ba người ngồi ở chỗ đó, lại bắt đầu uống trà, phần lớn là hiệu trưởng cùng Thương Quan Vân nói chuyện, Diệp Giai Nhi thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng cô không ngờ rằng anh ta vậy mà lại dạy tiếng Anh.
Dù là về khí chất hay cách nói chuyện, có thể thấy trình độ của anh ta cực tốt, càng thấy tôn quý hơn.
Ngồi một lúc, Diệp Giai Nhi lên tiếng nói: “Hiệu trưởng, thầy Thượng Quan, tôi còn có việc phải làm, vậy tôi về trước đây.
”
“Tôi cũng đi đây, đúng lúc cho cô Diệp quá giang một đoạn.
” Thượng Quan Vân sửa sang áo sơ mi trên người, đứng dậy nói.
Diệp Giai Nhi muốn lên tiếng từ chối, nhưng hiệu trưởng lại nói: “Được rồi, cô giáo Diệp và thầy Thượng Quan đi đi, hai người cũng coi như là đồng nghiệp khóa này.
”
Ngồi trong chiếc xe màu đen, Diệp Giai Nhi càng nhìn càng thấy khuôn mặt đó quen thuộc, cô luôn có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu rồi, chỉ là không nhớ ra được.
“Sao thế? Trên mặt của tôi có cái gì à?” Khuôn mặt Thượng Quan Vân tuấn tú, liếc nhìn cô, khóe miệng nhếch lên ý cười.
“Không, tôi cứ cảm thấy thầy Thượng Quan rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.
” Cô nói thật: “Trước đây thầy Thượng Quan đã đi dạy ở đâu?