CHƯƠNG 681
Cậu không hiểu vì sao một người ba cậu luôn kính trọng trong lòng lại biến thành như vậy.
Cũng cảm thấy đau lòng thay cho ông, bốn năm trước không biết số phận thay đổi thế nào mà bốn năm sau lại có một thân thế khác.
Hiện giờ cậu mới hiểu ra câu nói vừa rồi của anh trai, không thể báo cảnh sát, có tới 60% người bắt cô đi chính là ba cậu, như vậy làm sao có thể báo cảnh sát?
Thẩm Hoài Dương đã âm thầm phái người của mình đi, lặng lẽ tìm kiếm, không để lộ ra bên ngoài và Thẩm Trạch Hy cũng như vậy.
Thẩm Hoài Dương không ngờ cậu lại cố chấp và điên cuồng tới mức như vậy trong chuyện này.
Sắc mặt anh rất âm u, anh không tới công ty, cũng tìm kiếm, để ý tới tung tích của Thẩm Thiên Canh.
Thông tin Diệp Gia Nhi bị bắt vẫn chưa nói cho Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc biết vì sợ bọn họ sẽ lo lắng.
Hơn nữa bọn họ nhất định phải hành động nhanh chóng, nghĩ hết mọi cách để nhanh và chỉ được phép nhanh.
Mục tiêu của Thẩm Thiên Canh rất rõ ràng, đó là muốn cô sảy thai, sau đó lấy tủy, không thể thở được, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm.
Lúc này, thời gian vô cùng quý giá, một giây cũng không được lãng phí, phải trân trọng từng giây từng phút một.
Trong công xưởng bỏ hoang.
Cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng đã tỉnh lại, đầu óc cô nặng nề, choáng váng, vô cùng khó chịu.
Mắt cô hơi cử động, một lát sau cảm giác nặng nề và choáng váng mới qua đi, cô ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều cũ nát, công xưởng, mảnh thủy tinh và cả mấy can dầu.
Nhưng vì sao cô lại ở đây?
Người đàn ông mặc đồ tây đang ngồi ăn ở bên cạnh, Diệp Giai Nhi nhanh chóng đảo mắt nhìn sang, túi của cô bị vứt ở bên cạnh.
Cô im lặng nằm trên mặt đất không hề cử động, cô còn nín thở, lặng lẽ đưa tay với lấy cái túi, kéo nó về phía mình.
Cô vừa mò thấy chiếc điện thoại thì một âm thanh vang lên, cô nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới người rồi nhắm mắt lại.
Người đàn ông kia không nhìn về phía cô mà đi lấy nước lọc, nghe thấy âm thanh càng xa chỗ mình, trái tim đang đập điên cuồng của Diệp Giai Nhi mới bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay cô không thù không oán với người khác, rốt cuộc là ai đã đưa cô tới đây, mục đích là gì?
Đúng lúc đó lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó là một giọng nói không thể quen thuộc hơn: “Người thế nào rồi?”
“Vẫn còn hôn mê.
” Rõ ràng là người đàn ông kia không biết Diệp Giai Nhi đã tỉnh lại.
Sau khi nghe được âm thanh đó, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, cơ thể căng cứng như đá, đó là Thẩm Thiên Canh.
Hóa ra là Thẩm Thiên Canh cho người bắt cô tới đây.
Nếu là Thẩm Thiên Canh thì đương nhiên cô cũng hiểu được vì sao ông ta làm như vậy.
Vì Dương Tuyết mà Thẩm Thiên Canh có thể làm ra chuyện như vậy, cô không thể tưởng tượng được và cũng không thể tưởng tượng ra.
“Bác sĩ đâu?” Thẩm Thiên Canh lại hỏi.
“Đang trên đường tới rồi.
”