CHƯƠNG 737
“Con đi ra ngoài đi, mẹ có chút mệt rồi, muốn ngủ.
” Xoay người, Quách Mỹ Ngọc nằm nghiêng nhắm mắt lại.
“Mẹ còn chưa ăn cơm, con đi mua cháo cho mẹ, mẹ ăn xong rồi hẵng ngủ.
”
Quách Mỹ Ngọc không nói gì nữa, hơi thở đều đều, Diệp Giai Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng bác sĩ bên cạnh đã nháy mắt thị ý cô rời đi.
Đứng ngoài hành lang, cô có thể cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi vào mặt, cảm giác ngứa ran do gió lạnh thổi qua má không khác gì cảm giác trong lòng lúc này, cô lấy điện thoại di động ra bấm gọi.
Chưa qua bao lâu, điện thoại được nhấc máy, giọng nói từ tính trầm thấp của anh truyền tới: “Ăn cơm chưa?”
Cô không trả lời anh mà trực tiếp mở miệng nói: “Vừa rồi anh đến bệnh viện à?”
Im lặng một lúc, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm…”
“Anh rõ ràng biết lúc này sức khỏe bà rất yếu, không chịu được kích thích, sao anh còn tới đây, tại sao còn nói những lời đó với bà ấy!” Cô có chút không kìm chế được cảm xúc, có chút kích động.
Hai ngày nay, bà liên tiếp ngất đi, cơ thể vô cùng yếu ớt, đã không chịu được bất cứ kích thích nào.
Anh im lặng, không trả lời câu hỏi của cô.
“Em mệt rồi, cho nên anh đừng gây thêm phiền phức nữa, em cúp máy đây.
” Anh chưa kịp nói gì thì cô đã cúp máy.
Cô thực sự rất mệt mỏi, nếu vừa rồi không kịp thời phát hiện ra thì tình trạng của bà ấy sẽ trở nên rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng …
Lúc này đây, cô đã không chịu nổi bất kỳ đả kích nào rồi, mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Đúng lúc này, bác sĩ đến, gọi cô vào văn phòng, cô chỉnh lý lại cảm xúc, rồi đi theo.
“Tôi nhận thấy bệnh nhân có một số đặc điểm khác trong hai ngày qua, tôi nghĩ bà ấy cần một chuyên gia tâm lý.
” Bác sĩ nói.
“Ý của bác sĩ là, tâm lý mẹ tôi có vấn đề gì sao?”
“Đúng vậy, đúng là tâm lý có vấn đề, bị mắc vào một chuyện nào đó không thể giải thoát bản thân ra được, cố chấp, ám ảnh, hoang tưởng.
”
Diệp Giai Nhi gật đầu, nghe rất kỹ, quả nhiên những điều này đều phù hợp với mẹ.
“Nhưng, nhất định phải chiều theo bà, đừng có kích thích bà ấy nữa, cô biết đó, những người quá hoang tưởng đôi khi sẽ ra làm những điều mà ngay cả họ cũng không thể tưởng tượng được.
”
“Bác sĩ có biết chuyên gia tâm lý nào giỏi không?”
…
Ngoài phòng họp.
Trợ lý Trần và thư ký không dám thở mạnh, lẳng lặng đứng bên cạnh.
Phòng họp chật kín tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty, thậm chí còn có cả sếp của công ty đối phương nữa.
Sếp hôm nay có gì đó không đúng lắm, ngày thường mang điện thoại di động vào phòng họp là đều tắt chuông, nhưng hôm nay hoàn toàn không có tắt, hơn nữa chuông điện thoại mới reo lên có một tiếng, thì đã sải bước lớn ra ngoài nghe điện thoại rồi.
Còn không nói được hai câu, hình như đầu bên kia đã cúp điện thoại, sau đó sếp ngồi ở đó không nhúc nhích.
Trợ lý Trần nghĩ vừa rồi người cúp điện thoại chắc chắn là cô Diệp, cũng chỉ có cô Diệp mới có gan lớn như vậy thôi.