CHƯƠNG 816
Hành lá vốn là món ăn có mùi rất nồng, cũng rất dễ bám mùi, hôm nay Thân Nhã tất bật trong nhà bếp nhiều giờ liên tục, hết xắt hành lại đến khuấy trứng gà, cộng thêm việc chưa tắm vì quá mệt mỏi, bởi thế tất nhiên mùi hành còn bám lại trên quần áo của cô.
Trần Vu Nhất khẽ nhíu mày, mùi hành và mùi trứng gà xộc vào mũi anh ta làm anh ta ngừng lại, đột nhiên chẳng có hứng làm tiếp nữa.
Anh ta xoay người bước xuống giường, đi về phía nhà tắm.
Việc anh ta đột ngột ngừng lại khiến cho Thân Nhã hơi nghi ngờ, hành động sau đấy của anh ta lại càng khiến cho cô ấy thắc mắc: “Anh đi đâu thế?”
Chẳng phải khi nãy còn tốt lắm à, sao tự dưng anh ấy bị gì thế này?
“Anh đi rửa mặt, em nói đúng, bây giờ là thời khắc quan trọng, chúng ta phải nghĩ cho con, em ngủ đi, anh quay lại ngay.
”
Trần Vu Nhất nhướn mày cười, anh ta vào nhà tắm, tiếng xả nước vang lên.
Thân Nhã nhíu mày, cô ấy cảm thấy rất bất lực, đã đến bước này rồi, làm ham muốn trong cô trỗi dậy mà anh lại đi xối nước lạnh!
Nhưng mà cô lại bật cười, tay lướt xuống bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, con làm khổ ba mẹ quá đi, cũng không biết là trai hay gái, hành hạ ba mẹ nó đến mức này, hy vọng con của cô mau chóng chào đời.
Tiếng nước chảy còn chưa ngừng lại, Thân Nhã nghiêng đầu nhìn thử, cơn buồn ngủ ập đến, cô thức không nổi nữa, đôi mắt khép lại, chầm chậm đi vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau.
Lúc Thân Nhã tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã trống rỗng, căn chung cư chẳng có một bóng người, rõ ràng anh đã đi làm rồi.
Cô giúp việc đang lau dọn nhà cửa, cô không có gì làm, bèn đi vào thư phòng, mở máy xem mấy trang web dạy cách nấu ăn.
Các món ngon kéo mãi chẳng hết, hơn nữa trình tự nấu nướng đều nói rất kỹ, cô lựa vài món mình thích rồi học hỏi cách làm.
Cuộc sống sau khi có thai quá đơn điệu, khô khan và nhạt tẻ, quá nhiều chuyện không thể làm, bởi thế chỉ đành tìm vài chuyện giết thời gian.
Trước mắt, cô cảm thấy nấu nướng cũng được, có thể lên mạng học, cũng có thể nhờ dì giúp việc dạy, Giai Nhi chỉ cô cũng được.
Sau khi ăn sáng xong, Thân Nhã không ra ngoài mà ở nhà nhờ dì giúp việc dạy cô làm vài món ăn vặt.
Dì giúp việc gắp cho cô một đũa mộc nhĩ trộn: “Cô tiến bộ nhanh quá, quả nhiên là có năng khiếu trong lĩnh vực này.
”
Thân Nhã híp mắt người, đôi mắt như vành trăng non: “Nghe dì khen mà mặt cháu đỏ ửng lên cả.
”
“Tôi nói thật đó.
” Dì giúp việc vừa dọn dẹp nhà bếp vừa cười với cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thân Nhã nhìn số điện thoại, là ba cô, chắc chắn tìm cô vì tiền, cô không bắt máy.
Nếu như cô có thể kiếm được tiền, có khoản tiết kiệm, cho dù đưa hết cho ba mua nhà cũng không sao nhưng bây giờ cô không dư dả như thế, đã lâu rồi cô không đi làm.
Trước kia từng lấy tiền của Trần Vu Nhất để trả nợ cho bọn họ, lần này có nói gì thì cô cũng sẽ không đụng vào tiền của anh nữa.