CHƯƠNG 909
“Còn việc gì nữa?” Hoắc Đình Phong thờ ơ ném ra một câu.
Quản lý cũng không dám làm gì tiếp.
Cảm thấy người đàn ông trước mặt này không dễ chọc nên ông ta vuốt mặt, nói lắp bắp: “Không… Không có việc gì.”
Nói xong thì người cũng mau chóng biến mất, không thấy dấu vết đâu.
Thân Nhã trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nói nên lời.
Hóa ra khí thế của một người có thể mạnh đến mức độ như thế này.
“Cảm ơn anh rất nhiều, nhưng mà tại sao anh Hoắc lại ở đây?” Cô lấy làm khó hiểu.
Tiểu Trương ở bên liền giải thích: “Tôi và anh Hoắc đang đi lấy tài liệu, vừa đến ngã tư thì thấy cô Thân vào đến công ty đó.
Công ty đó trông có vẻ không bình thường cho lắm nên anh Hoắc kêu tôi lái xe tới.”
Hóa ra là như thế.
Ánh mắt Thân Nhã chuyển từ Tiểu Trương sang Hoắc Đình Phong.
Cô vén tóc ra sau tai, nói: “Mỗi lần chúng ta gặp nhau, hình như tôi luôn gây phiền phức cho anh thì phải.
Thật sự rất xin lỗi.
Tôi vẫn chưa ăn tối.
Anh có muốn ăn tối với tôi không?”
Cô không gặp anh được nhiều lần, nhưng mỗi lần gặp đều là lúc cô cần giúp đỡ.
Hoắc Đình Phong khẽ gật đầu: “Được.”
Thân Nhã biết một người đàn ông như anh sẽ không bao giờ ăn những quán ven đường nên cô không đưa anh đến những nơi đó mà chọn một quán cháo có tiếng.
Cô gọi ra hai bát cháo thanh đạm, sau đó gọi rất nhiều đồ ăn kèm cũng thanh đạm.
Trong thời gian này cô không ăn được đồ quá kích thích vì mới bị sẩy thai.
Như cô đã nói trước đó, khí thế của người này quá mạnh, mà anh cũng không phải là loại đàn ông thích nói chuyện, cho nên cô luôn cảm thấy hơi gò bó khi ở riêng.
Nhưng khi cháo táo đỏ được dọn ra thì sự mất tự nhiên của cô đã tản bớt đi: “Không biết anh Hoắc có thích ăn loại đồ ăn này không.
Nếu không thì lần sau tôi sẽ mời anh Hoắc nữa.”
“Rất thích, tôi không phải là người kén ăn.” Hoắc Đình Phong nói.
“Vậy thì tốt.” Lúc này, tâm trạng đang căng thẳng của cô mới được buông lỏng.
Một lúc sau Hoắc Đình Phong hỏi: “Sao cô lại vội vàng tìm việc vậy?”
Anh nhìn ra được sự sốt sắng của cô, chỉ trong chốc lát mà đã tìm đến ba công ty để xin việc.
Cô im lặng một lúc, sau đó mới nhếch khóe miệng, đáp: “Vì phải nuôi sống mình thôi, sau này cũng không thể hít không khí mà sống được.”
Anh nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ: “Tôi nhớ là hình như cô đã kết hôn rồi.”
“Tôi đã ly hôn rồi.
Hiện giờ là người độc thân nên phải tự nuôi bản thân.” Thân Nhã cúi đầu, kiềm chế cảm xúc trào ra trong mắt rồi húp một ngụm cháo.
Hoắc Đình Phong thật sự bất ngờ với câu trả lời này, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của anh giơ lên bóp trán: “Xin lỗi, tôi đường đột quá.”
“Không sao, là sự thật mà.”
Ăn xong cháo thì người phục vụ cũng đi vào.
Hoắc Đình Phong lấy ví tiền ra, đang định thanh toán thì Thân Nhã đã ngăn lại: “Đã nói là tôi mời anh mà.”
“Tôi chưa bao giờ có thói quen để phụ nữ mời mình…”
“Tôi không thể cứ chiếm lợi của anh mãi thế được.
Nếu anh cứ làm như vậy thì sau này làm sao chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa vui vẻ được?” Cô cố gắng làm dịu bầu không khí.
Khi ở bên anh thì phải tự mình học cách làm dịu bầu không khí, anh không phải là người nói quá nhiều.
Nếu cả hai đều không nói thì bầu không khí sẽ vô cùng gượng gạo.
Hoắc Đình Phong mỉm cười, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉm: “Được.”
Thân Nhã đi thanh toán, dường như cô lại nghĩ ra điều gì đó nên nói với người phục vụ: “Lấy cho tôi thêm một phần cháo táo đỏ và cháo hạt sen, cho vào bình giữ nhiệt giúp tôi.”