Chương 998
Ở thành phố S có rất ít người biết đến Hoắc Đình Phong, anh không có doanh nghiệp và cũng không có tiếng tăm ở đây.
Hoắc Đình Phong thản nhiên lắc đầu, khoát tay từ chối, vừa khiêm tốn vừa lịch sự: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Trương, nhưng mọi người ở đây đều là nhân vật tầm cỡ, không tới lượt tôi múa rìu qua mắt thợ, vả lại giọng tôi hơi khàn, không tiện nói chuyện.”
Trương Đức Hải vẫn không chịu, nhất quyết phải mời bằng được anh phát biểu, dù chỉ nói vài câu thôi cũng được.
Trước tình thế khó xử, Hoắc Đình Phong đành phải bỏ chân xuống, bước lên bục, đứng ở chính giữa.
Ánh đèn chiếu vào người anh, vô cùng tỏa sáng, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Trời sinh anh đã mang khí chất vương giả.
“Thịnh tình khó lòng từ chối, nếu đã đứng ở đây rồi thì tôi xin được nói đơn giản vài lời.
Doanh nghiệp có tồn tại được lâu dài hay không, liên quan mật thiết đến đội ngũ nhân viên.
Còn về vấn đề đãi ngộ đối với nhân viên, tôi chỉ nói vài điều như sau, một là bạn thưởng thế nào bạn sẽ gặt hái được thế ấy, hai là thưởng không rõ ràng thì chi bằng đừng thưởng, ba là khi giao nhiệm vụ thì phải đi kèm với sự tin tưởng, bốn là lập ra nguyên tắc mới có thể đạt được mục tiêu…”
Lời nói của anh ngắn gọn, súc tích, mang một vẻ điềm tĩnh và sắc bén không thể hình dung nổi, nói đến đâu thuyết phục đến đó.
Trương Đức Hải vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng đồng loạt vỗ theo.
Không thể không nói, về phương diện đối đãi với nhân viên, anh chỉ cần dùng đôi ba câu mà đã có thể vạch ra một con đường rõ ràng.
Dời tầm mắt sang bên này, đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, dừng trên người Hoắc Đình Phong, âm thầm quan sát và đánh giá anh.
Rốt cuộc anh ta là nhân vật như thế nào?
Trong lúc Trần Vu Nhất nhìn quanh, vô tình chạm mắt với Thân Nhã.
Khóe miệng Thân Nhã vốn đang cong lên, vừa chạm phải tầm mắt của anh ta liền lập tức hạ xuống, lạnh lùng thờ ơ.
Bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người lần lượt ra về, Hoắc Đình Phong và Thân Nhã đi phía sau cùng, bên cạnh còn có Trương Đức Hải.
Chiếc Mulsanne dừng bên ngoài khách sạn, ba người đứng cạnh xe, Hoắc Đình Phong đang trò chuyện cùng Trương Đức Hải, còn Thân Nhã thì đứng kế bên.
Chuyện của cánh đàn ông cô nghe không hiểu lắm, cũng không có hứng thú.
Cô đưa mắt nhìn quanh, cơn gió lạnh cuốn theo bông tuyết thổi tới làm cô chợt rùng mình.
“Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Hoắc Đình Phong bỗng nhiên nói, sau đó anh đưa Thân Nhã tới chỗ ngồi kế bên tài xế, mở cửa xe, đồng thời bật máy điều hòa.
Làm xong hết mọi thứ anh mới xoay người trở lại trước mặt Trương Đức Hải, đeo bao tay da lên, mỉm cười giải thích: “Cô ấy mặc ít, ban đêm lạnh quá.”
Trương Đức Hải cười, tỏ ý đã hiểu: “Phụ nữ mà, ai chẳng thích đẹp, mặc ít cũng dễ hiểu thôi.
Không quấy rầy anh Hoắc nữa, phiền anh gửi lời hỏi thăm của tôi tới ba và ông nội anh, còn bức thư này không biết anh Hoắc có thể chuyển cho ông cụ giúp tôi được không?”
Mục đích tối này ông ta mời anh tới dường như không cần nói cũng biết…
“Tôi sẽ chuyển lời hỏi thăm của ông Trương tới họ, còn về bức thư này, ông nội tôi có hòm thư riêng, mỗi ngày đều có người đi lấy, thời gian này tôi không về thủ đô, ông Trương gửi qua đường bưu điện chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Nếu ông Trương có chuyện quan trọng cần gấp thì dĩ nhiên tôi không thể làm lỡ dở được, hẹn gặp lại.” Hoắc Đình Phong xoay người bước lên xe.
Câu từ quả thực khéo léo mà hàm ý từ chối cũng rất rõ ràng, sắc mặt Trương Đức Hải có hơi khó coi nhưng cũng không thể làm gì.
Sở dĩ ông ta có thể mời được Hoắc Đình Phong đến dự bữa tiệc này là vì ông ta đã nhờ vả người bạn là ông nội anh ở thủ đô, như vậy mới có cơ hội tiếp xúc gần hơn với anh.