Ân Khánh bước vào phòng, Tiểu Nghi đang uống sữa thấy anh cũng không nói gì.
"Bà xã, mẹ anh vừa gọi tới nói muốn gặp em."
Cô nghe xong vội lấy tay che miệng, mắt tron to nhìn anh.
Cô suýt phun hết sữa vào khuôn mặt đẹp trai đang ngồi trước mặt, anh không xuất hiện thì thôi chứ mỗi lần anh toàn thông bảo toàn chuyện chấn động khiến cô không thể nào thích nghi được.
Ân Khánh vội vuốt doc sống lưng cho cô, miệng không nhịn được trách móc.
"Coi chừng bị sặc, anh có làm gì đâu mà em hot hoảng như thế?"
Tiểu Nghi có khăn nuốt xuống hết đống sửa còn ngậm trong miệng, đưa tay vội đánh lên ngực anh.
"Chuyện như vậy mà anh nói không có gì hà? Là đi gặp gia đình chống đó anh nói xem em có hồi hộp không?"
Anh đưa tay vén mấy sợi tóc đang rơi trên má của cô ra sau mang tai, đầu củi xuống đụng trán với cô, giọng trêu chọc.
"Trước sau gì cũng gặp, nên có gì đâu mà lo lắng."
Tuy anh nói có vẻ hợp lý nhưng Tiểu Nghị vẫn không thể nào không lo sợ.
Đứng trước cửa nhà họ Hoàng, hai tay cô nắm chặt lại, cơ thể đứng bất động không có dấu hiện di chuyển.
Ân Khánh ôm lấy eo cô đi vào trong, nhưng kéo mãi vẫn không thấy cô tiến về phía trước, anh quay đầu nhíu mày khó hiểu nhìn cô.
Sao không đi vào?" "Em.
em"
Cô ngập ngừng, ánh mắt tránh né không nhin lại anh.
Ân Khánh lén cười, tay nắm chặt lấy bàn tay đang run rầy của cô.
Cảm nhận hơi ẩm từ lòng tay anh truyền đến, lòng cô thoáng nhẹ nhõm, bất an cũng được với đi đôi chút.
"Đừng lo, dù cho có chuyện gì cũng có anh bên cạnh."
Cô hít thở thật sâu, thẳng lưng, ánh mắt kiên định, ý chí quật cường quyết tiếp nhận những thử thách đang chờ phía trước.
Ấn Khánh nhìn bộ dang của cô có chút mắc cười nhưng anh không dám nói so cô lại doi.
Vừa bước vào trong, Tiểu Nghi chưa kịp nhận thức được xung quanh là gì thì từ đâu đến một phu nhân có nhan sắc mặn mà, cười thật tươi lao đến đẩy mạnh anh ra rồi ôm chẩm lấy cô.
Tiểu Nghi bị bất ngờ, đứng ngo ngác nhìn tới nhin lui thấy mọi người cũng đang híp mắt cười nhìn mình, duy chỉ có Ấn Khánh mặt mày đen như đít nối, ai oán nhìn người phụ nữ đang ôm lấy mình.
"Con dâu ngoan của mẹ, cuối cùng thằng con trời đánh cũng mang con đến cho mọi người gặp mặt."
Hà?
Cô kinh ngạc, trong đầu bị hai chữ con dâu làm cho khủng hoảng.
Nói cách khác người đang ôm mình chính là mẹ chống sao? Chuyện này quá sức bất ngờ khiến cô chưa kịp thích ứng được.
Ân Khánh không chịu được nữa đi qua tách hai người ra, kéo cô ôm vào lòng, không vui nói với mẹ mình.
“Đây là vợ của con, mẹ đừng có hở tí là ôm rồi lại hôn như thể
Bà định ôm lấy cái mà bánh bao của cô hôn lấy nhưng bị con trai đầy ra còn bị nó cảnh cáo, trái tim của bà tổn thương, ánh mắt ưu thương nhìn anh.
Ân Khánh bất lực ôm lấy đầu, anh thật sự không hiểu được sao ba lại có thể yêu mẹ nhiều đến như vậy.
Người phụ nữ này làm nũng số hai không ai dám đứng số một.
Nhìn vợ mình bị con trai ghẻ lạnh, giờ không cho ôm con dâu.
Ông Hoàng mặt trắm xuống lạnh giọng lên tiếng.
"Con đừng có ức hiếp vợ của ba."
Anh không chịu thua nói vọng lại.
"Là vợ của ba đang ôm ấp VỢ của con."
Tiểu Nghỉ khó hiểu không biết tình huống trước mắt đang diễn ra chuyện gì đây? Ân Khánh vậy mà lại ghen với chính mẹ ruột của mình sao?
Bà Hoàng đi qua đầy anh lần nữa, mắt trừng lớn nhìn con trai.
Bà kéo lấy cô đi lại ghế, Tiểu Nghi không nói gì cứ vậy đi theo.
Nhìn cánh tay do ra trên không trung, cơ thể mềm mại bị cướp đi, Ân Khánh hét lớn.
"Mẹ không thể cướp vợ của con được.” Bà Hoàng mặc kệ anh, hiện tại toàn bộ sự chú ý của bà đều đặt trên người Tiểu Nghi.
Bị bà nhìn đến mặt đỏ bừng lại, bà không thể không tránh được trêu chọc.
Tay bà đưa lên véo lấy cái má phúng phính kia.
"Đàn hồi tốt đấy, xem ra con còn có lương tâm chăm con dâu mẹ tốt như vậy?"
Chỗ đó của con, mẹ không được đụng."
Nhìn mẹ mình hết sợ chỗ này đến chỗ nọ trên người cô mà anh đứng ngồi không yên.
Ông Hoàng ở bên đồng càm thay cho anh, ông biết vợ mình đợi có con dâu và cháu nội lâu lắm rồi.
Giờ có được muốn bà ấy ngồi yên một chỗ vậy thà cho ông ra ngủ ngoài phòng khách cho nhanh.
"Em đừng làm con bé nó sợ, từ lúc bước vào cho đến giờ nó không dám nói câu nào."
Mẹ Hoàng nhớ lại, cười ngượng với cô rối mới nhỏ giọng nói: "Mẹ xin lỗi là mẹ quá mừng vì gặp được con nên mới thế, con đừng sợ mẹ nha."
Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại lại có chút ngọt ngào.
Tiểu Nghi có thể cảm giác được như có mật đang rót vào người, không trách được người phụ nữ này lại toát lên vẻ đẹp hiền dịu, người đàn ông xưng là chồng bà cũng ấm áp, cô thấy rõ được ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều mà ông đối với bà.
Nhìn lại người đàn ông của mình, cô có chút giễu cợt, khuôn mặt lúc đầu gặp anh trong thối tha như thế nào, Sao anh không giống cha mẹ mình tỉ nào thế? "Dạ không sao, con rất vui vì mọi người đã chấp nhận con." "Sao con lại nói thế, mẹ còn phải cảm ơn con vì đã hốt thắng con ngoài ba mươi của mẹ nữa đó."
Khỏe môi anh giật giật, hết người này đến người nọ chê anh già là thế nào?
Ông Hoàng đưa tay qua vỗ vai con trai.
"Sự thật là vậy nên chấp nhận.”
Tiểu Nghi che miệng, lén nhìn anh cười.
Gia đình của anh thật vui, anh nên học theo ba mẹ của mình đừng có bày vẻ mặt thối ra như vậy hoài.
“Mẹ đừng có xem thường con trai của mẹ, ít nhiều gi con một lần cũng khiến cho con dâu mẹ bụng to."
Khuôn mặt anh bày ra vè tự hào, Tiểu Nghi thật han hét anh, sao Ân Khánh có thể trước mặt mọi người i ra những chuyện xấu hổ như thế này kia chứ? là Hoàng nghe xong hai mắt sáng rỡ nhìn chằm hâm vào vùng bụng của cô, tay bà cần thận chạm do.
Thật sự hơi nhô lên rồi.
là đưa ngón tay cái về phía con minh tán thường.
Mẹ quà là xem thường con rồi, xem như mẹ đã bỏ
Dược lo lằng trong lòng."
Mẹ lo chuyện gì thế a?" o bất giác lên tiếng, bà Hoàng xoa nhẹ lên cánh tay 10, giọng điệu chê bai thốt lên.
Một người ngoài ba mươi vẫn chưa chịu lấy vợ, mẹ nó không thích con gái, với tình hình của nó mẹ còn nghĩ sau này không có cháu nối dõi."
Mặt Ân Khánh đã den đến mức đáng sợ, anh nghien rằng qua lại.
Nếu biết dẫn cô vể bị mẹ nói những chuyện này anh đã không để cô đi.
Ông Hoàng nhìn thái độ của con trai thấy nó sắp không thể nhịn được nữa bèn kéo vợ của mình qua ôm vào lòng.
"Bà đừng có nói khích con nữa, xem bộ dạng nó khó coi như thế nào."
Tiểu Nghi định quay qua xem thì bị anh đưa tay kéo người trở lại ngồi lên đùi anh.
Cô ngại ngùng vùng vẫy muốn tránh.
"Anh thả em ra, ba mẹ còn đang ngôi ở đây.” "Em kêu hai tiếng ba mẹ cũng thuận miệng quá nhi?" Về mặt gợi đòn của anh ép sát lại chỗ cô, Tiểu Nghi xấu hỏ hất mặt anh ra.
Ông bà Hoàng nhìn hai người bật cười thành tiếng.
"Gia đình chúng ta có truyền thống cung chieu vợ nên con không cần ngại, cứ thể hiên tình cảm bình thưong." "Con xem bây giờ mẹ vẫn ngồi trong lòng ba đấy thôi." "Da".